Chương trước
Chương sau
8 giờ sáng, bầu trời xám xịt.
Thành phố S vừa vào đông được vài hôm, mấy ngày trước cũng không lạnh, thẳng đến hôm nay nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, thấp nhất đã tới độ âm.
Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, trời hôm nay vẫn cứ đầy mây, gió bắc thổi vù vù dữ dội.
Trên đường cái, thanh niên vào hôm qua còn mặc áo hoodie chạy bộ, lúc này quấn chặt áo lông, run bần bật không ngừng.
Hai ông cảnh sát giao thông đèo một con xe máy quẹo vào một con phố, thì thấy một chiếc ô tô đậu ngay làn đường dành cho xe máy, lập tức chạy xe qua đó.
Trong xe có một chàng trai trẻ khoảng hơn hai mươi, mày kiếm mắt sáng, diện mạo anh tuấn, ôm một bịch bánh bao một bịch sữa đậu nành ngồi trên ghế lái, mặt ngu ngơ không biết đang nghĩ gì.
Ông cảnh sát ngồi yên sau xe máy dùng bàn tay đeo bao tay da gõ xuống cửa kính xe, thanh niên trong xe mới dường như sực tỉnh nhìn ra ngoài cửa kính.
Anh cười cười xin lỗi cảnh sát giao thông, nhét bánh bao với đậu nành trong tay vô hai cái túi to bên trong áo khoác, thắt chặt dây an toàn khởi động xe.
Xe từ từ chạy đi, Lục Ngạn Chu thu hồi nụ cười, tâm tình rất tồi tệ.
Anh chỉ vừa xuyên qua đây, trở thành "Lục Ngạn Chu" mua bánh bao cộng sữa đậu nành làm bữa ăn sáng, cũng ở trong xe tiếp thu ký ức cả đời của nguyên chủ.
Đột nhiên trở thành một tên khốn nạn lừa trên gạt dưới tham ô công quỹ còn mưu hại mạng người, thân là một đảng viên, anh có chút không thích ứng.
Người bị hại chết là bạn thân của anh, đây là điều làm anh khó tiếp thu hơn nữa.
Lục Ngạn Chu sinh ra trong một hành tinh gọi là Địa Cầu, bởi vì linh hồn cường đại nên sau khi chết đi anh được tuyển chọn vào Cục quản lý thế giới, trở thành một thành viên trong đấy, trải qua sự nỗ lực không ngừng còn thành một trong bốn vị lãnh đạo, hoặc là nói bốn vị Chủ Thần đứng đầu, danh hiệu Bạch Hổ.
Cục quản lý thế giới phụ trách quản lý những thế giới nhỏ, sẽ phái công nhân tiến vào những thế giới nhỏ kém ổn định, trợ giúp thế giới nhỏ đó ổn định trở lại.
Anh cảm thấy công việc này vô cùng có ý nghĩa, nên vẫn luôn tận tâm, cho dù đã thành Chủ Thần vẫn sẽ đi làm nhiệm vụ như cũ.
Nhưng mà không lâu trước đây, một trong bốn vị lãnh đạo của Cục quản lý, vị Chủ Thần mang danh hiệu "Huyền Vũ" kia phản loạn.
Huyền Vũ bắt cóc rất nhiều thế giới nhỏ, rút hết năng lượng của chúng để công kích Cục quản lý, nhằm cắn nuốt ba vị "Chủ Thần" còn lại, hoàn toàn trở thành Chủ Thần xứng đáng duy nhất.
Ba người Lục Ngạn Chu vừa phải bảo vệ thế giới nhỏ vừa phải đối kháng với Huyền Vũ, không khỏi ở thế hạ phong, mà ngay khi Lục Ngạn Chu định hy sinh bản thân, tự bạo đối kháng với Huyền Vũ, thì một vị Chủ Thần khác có danh hiệu Thanh Long là Tạ Thành Trạch lại tự bạo trước anh một bước, khiến Huyền Vũ bị thương nặng.
Hành động của Huyền Vũ thất bại, ngay sau đó kéo theo linh hồn bị vỡ nát của Tạ Thành Trạch sau khi tự bạo tiến vào những thế giới nhỏ bị gã rút hết năng lượng, giờ lâm vào tình trạng không ổn định.
Lục Ngạn Chu và Chu Tước muốn đánh chết Huyền Vũ cứu Tạ Thành Trạch về, nhưng những thế giới nhỏ kia thật sự quá kém ổn định, không cho người ngoài tiến vào, nếu như ngang ngạnh đi vào thì sẽ làm thế giới nhỏ sụp đổ.
Thế giới nhỏ sụp đổ không những khiến toàn bộ sinh linh trong thế giới đó mai một mà mảnh vỡ linh hồn của Tạ Thành Trạch cũng sẽ tiêu tán theo, đây là điều bọn họ không muốn nhìn thấy.
Lúc Lục Ngạn Chu đang nôn nóng vô cùng thì bất ngờ phát hiện những thế giới có mảnh vỡ linh hồn của Tạ Thành Trạch đều để lại một cái "lỗ hổng" có thể cho người tiến vào.
Sau khi mảnh vỡ linh hồn của Tạ Thành Trạch tiến vào thế giới nhỏ, vẫn tên là Tạ Thành Trạch như cũ, mà bên cạnh mỗi Tạ Thành Trạch đều sẽ có một người tên Lục Ngạn Chu, một người có dung mạo và hơi thở linh hồn cực kỳ giống anh.
Chỉ cần Lục Ngạn Chu phong ấn sức mạnh là có thể thay thế được Lục Ngạn Chu trong thế giới nhỏ đó.
Mà nhiệm vụ hiện giờ của anh là đem đi mảnh vỡ linh hồn của Tạ Thành Trạch ra khỏi thế giới nhỏ, cũng trợ giúp thế giới nhỏ thoát khỏi sự khống chế của Huyền Vũ.
Lục Ngạn Chu vừa lái xe vừa sửa sang lại ký ức, đang miên man thì đột ngột giẫm phanh gấp.
Con đường này nằm trên khu phố cũ của trung tâm thành phố S, con đường khá hẹp, ven đường mọc đầy các loại quán xá, lúc này, một bà cụ tay cầm gậy, đầu đội mũ đen nhỏ đột nhiên ngừng lại bước chân, dựa vào cây cột của một cửa hàng thời trang rồi từ từ ngồi xuống, run lẩy bẩy định móc thứ gì từ trong ngực mình ra.
Chú ý thấy sắc mặt của cụ bà thật không bình thường, Lục Ngạn Chu vội vàng xuống xe chạy tới, giúp đỡ bà cụ móc bình thuốc từ trong ngực bà ra, đổ ra hai viên đưa vào trong miệng bà cụ.
Cụ bà trông đã lớn tuổi, một đầu bạc phơ bên dưới chiếc mũ, cụ ngồi xụi lơ kế bên vách tường, hơi thở dồn dập.
Lục Ngạn Chu hỏi: "Cụ à, cháu đưa cụ đi bệnh viện nhé?"
Cụ bà xua tay: "Không, không cần... Cảm ơn cháu..."
Cụ bà uống thuốc xong thì trạng thái khá hơn nhiều, run run móc ra một chiếc điện thoại đời cũ gọi cho ai đó.
Lục Ngạn Chu thấy thế, móc ra bịch sữa đậu nành còn nóng hồi nãy có nhét vào túi áo lông bỏ vào trong ngực cụ bà: "Cụ cầm cái này sưởi ấm tay."
"Cảm ơn..." Cụ bà cảm kích mỉm cười.
Lục Ngạn Chu nắm thử cổ tay cụ bà một chút, xác định cụ bà đã thoát khỏi cơn nguy kịch, lúc này mới yên tâm, sau khi bà cụ gọi điện, anh lại giải thích tình hình bên này cho đầu dây bên kia biết.
Giải quyết xong mọi chuyện, anh mới đứng dậy trở về chỗ xe mình, kết quả vừa ngẩng đầu thì thấy ngay ông anh cảnh sát giao thông hồi nãy có gõ cửa kính xe anh giờ lại ngừng bên cạnh chiếc xe.
Nhưng ông anh cảnh sát giao thông không đưa cho anh tờ biên bản, ngược lại giơ ngón tay cái về phía anh.
Lục Ngạn Chu cười cười.
Gió bắc thổi mạnh làm mặt anh hơi đau, nhưng cũng khiến anh hoàn toàn tỉnh táo lại.
Anh đã tiến vào thế giới nhỏ, còn có thân phận hoàn toàn mới, lúc này không nên nghĩ nhiều mà hẳn là mau chóng cứu Tạ Thành Trạch.
Lục Ngạn Chu lên xe, một lần nữa khỏi động xe lái tới nhà họ Tạ.
Anh muốn đi tìm Tạ Thành Trạch.
Thế giới nhỏ này cũng không khác là mấy so với Địa Cầu thế kỷ 21 mà ban đầu anh sinh sống, quả thực chính là thế giới song song.
Một mảnh vỡ linh hồn của Tạ Thành Trạch ở ngay thế giới này, thân phận bây giờ là cậu chủ lớn nhà họ Tạ.
Còn thân phận bây giờ của anh là bà con của nhà họ Tạ.
Xe của Lục Ngạn Chu rất nhanh đã tiến vào một căn biệt thự có chút cổ kính.
Anh thường tới đây nên số xe có đăng ký trong bất động sản, lúc đi vào rất trơn tru, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự.
Từ khi thành phố S lập ra chính sách cấm xây dựng biệt thự, giá biệt thự trong thành phố tăng cao một lèo, căn biệt thự đơn lập có bốn tầng tính cả tầng hầm mà nhà họ Tạ đang ở này giá cũng đã hơn trăm triệu.
Xe của Lục Ngạn Chu chỉ vừa dừng lại đã có một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi, giữ lại ria mép, mặc áo sơ mi trắng cộng áo khoác đen từ trong nhà đi ra ngoài: "Cậu chủ họ ngài tới rồi! Hôm nay ngài tới thật sớm!"
"Chào chú Vương." Lục Ngạn Chu chào hỏi với quản gia.
Quản gia Vương mở cửa để Lục Ngạn Chu vào nhà, mà khi Lục Ngạn Chu vừa vào đã cảm thấy một luồng sóng nhiệt ập vào mặt mình.
Điều hoà của biệt thự mở ra thật sự ấm, Lục Ngạn Chu cởi áo khoác rồi treo bên cửa, hỏi quản gia: "Cô tôi với mấy người khác đâu rồi?"
"Ông chủ tới công ty, bà chủ dẫn cậu chủ nhỏ đi tham gia hoạt động ngày nghỉ do nhà trường của cậu chủ nhỏ tổ chức." Quản gia nói.
Lục Ngạn Chu gật đầu, "Tôi đi thăm em họ lớn."
"Cậu chủ họ đi thong thả." Quản gia Vương nhìn theo bóng lưng Lục Ngạn Chu lên lầu.
Lục Ngạn Chu đi lên trên dọc theo cầu thang biệt thự, đi lên lầu 4.
Chỉ vừa mở cửa cầu thang ra, Lục Ngạn Chu đã thấy một chiếc hộp to làm bằng thủy tinh đặt ngay lối ra vào của lầu 4.
Hoặc không nên nói đây là một chiếc hộp thủy tinh, vì nói đúng hơn thì đây là một căn phòng bệnh vô trùng.
Chiếc hộp này rộng khoảng 40m2, bên trong chia thành ba không gian, phân biệt là phòng ngủ, WC, lớn nhất là phòng khách. Chung quanh chiếc hộp bày ra một số dụng cụ, tỷ như phòng khử khuẩn liền kề chiếc hộp, máy lọc không khí vân vân...
Trong hộp thủy tinh còn có một cậu trai trẻ tuổi có làn da tái nhợt, để tóc dài ngang vai.
Cậu ta ngồi trên sofa phòng khách, rất gầy, ngũ quan tinh xảo, khí chất quạnh quẽ, có một đôi mắt hạnh nhân, còn có một đầu tóc dài rối bù vì chẳng ai xử lý cho...
Lúc anh nhìn cậu ta, không hiểu sao lại cho người ta cảm thấy cậu ta đáng thương vô tội.
Nhìn thấy Lục Ngạn Chu, đôi mắt cậu đột nhiên sáng rọi, cậu chạy tới chỗ Lục Ngạn Chu, ngừng ở ven vách thủy tinh, nở một nụ cười rạng rỡ: "Ngạn Chu, anh tới thăm em!"
"Ừ, anh tới thăm em." Lục Ngạn Chu nhìn thấy cậu, lòng anh cuối cùng cũng yên ổn.
Đây là Tạ Thành Trạch.
Sau khi Tạ Thành Trạch tự bạo, mảnh vỡ linh hồn của cậu ta bị Huyền Vũ ném vào thế giới nhỏ.
Huyền Vũ làm thế là để cắn nuốt năng lượng linh hồn của Tạ Thành Trạch.
Bởi vì linh hồn không được đầy đủ, nên Tạ Thành Trạch chú định sẽ mang bệnh từ lúc mới sinh, sau này sẽ gặp rất nhiều trắc trở.
Chưa hết, cậu ta sẽ còn lập lại cuộc đời thê thảm đây của mình hết lần này đến lần khác trong thế giới nhỏ đó, mãi đến khi năng lượng linh hồn của cậu ta hoàn toàn cạn kiệt.
Nếu ngày nào đó linh hồn của cậu ta không chịu nổi nữa mà từ từ tiêu tán, thế thì tiện nghi cho gã Huyền Vũ không biết trốn ở đâu kia rồi.
Đương nhiên, tâm tính của Tạ Thành Trạch kiên định, dù chỉ còn là mảnh vỡ linh hồn cũng sẽ không bị đánh bại dễ dàng, Lục Ngạn Chu tin rằng nếu cậu không trải qua hàng vạn lần luân hồi thì sẽ không tiêu tán.
Nhưng nghĩ tới chuyện Tạ Thành Trạch sẽ hết lần này tới lần khác sống trong đau khổ, Lục Ngạn Chu không khỏi cảm thấy đau lòng.
Anh tiếp nhận ký ức từ nguyên chủ, là bao gồm cả đời của nguyên chủ, cũng biết được luân hồi ở thế giới này của Tạ Thành Trạch sẽ trải qua những gì.
Lần đó khiến anh khó có thể chấp nhận.
Cha mẹ của Tạ Thành Trạch ở thế giới này đều là phú nhị đại, kết hôn vì liên hôn thương nghiệp.
Sau khi hai người kết hôn không lâu thì sinh ra Tạ Thành Trạch, nhưng không ngờ chỉ mới sinh ra thì cậu ta đã bị chẩn đoán có bệnh suy giảm miễn dịch kết hợp trầm trọng, cũng chính là SCID.
Người bị bệnh này gần như không có chức năng miễn dịch, rất dễ dàng vì nhiễm các loại vi khuẩn dẫn tới tử vong, đa số sống không tới hai tuổi.
Trong nhà Tạ Thành Trạch có tiền, tiếp nhận sự điều trị tốt nhất nên vẫn chưa chết đi, nhưng cũng không thể tái tạo lại chức năng miễn dịch.
Virus, vi khuẩn, nấm mốc đều có khả năng khiến cậu ta bỏ mạng, cậu không thể không sống trong một môi trường vô trùng.
Ban đầu thì nằm trong nhà kho vô trùng của bệnh viện, sau này nhà họ Tạ tạo riêng cho cậu một căn phòng vô trùng... đến 22 tuổi Tạ Thành Trạch vẫn cứ luôn sống trong "lòng kính", chưa bao giờ có được tự do.
Còn nguyên chủ của thân thể này Lục Ngạn Chu, là cháu trai của mẹ kế Tạ Thành Trạch, miễn cưỡng coi như anh họ của Tạ Thành Trạch.
Mẹ ruột của Tạ Thành Trạch qua đời vì căn bệnh ung thư khi cậu năm tuổi, một năm sau cha cậu ta kết hôn với cô của nguyên chủ là Lục Kỳ Kỳ.
Lúc ấy Lục Kỳ Kỳ vừa tốt nghiệp đại học, nhà họ Lục là một gia đình bình dân, bà ta trừ gương mặt mình ra thì chẳng có gì trong tay, nên hết sức lấy lòng người con riêng là Tạ Thành Trạch, còn riêng tìm đứa cháu trai là nguyên chủ tới chơi cùng với cậu ta.
Tạ Thành Trạch căn bản không có cơ hội tiếp xúc người ngoài, nên coi nguyên chủ là bạn bè tốt nhất của mình, nhưng nguyên chủ chỉ chơi với cậu ta vì để được tiền tiêu vặt từ Lục Kỳ Kỳ.
Sau này Lục Kỳ Kỳ sinh được đứa con trai, tự nhận đã đứng vững được gót chân ở nhà họ Tạ nên chẳng còn coi Tạ Thành Trạch là cái thá gì nữa, cũng không muốn tiêu tiền mời nguyên chủ tới chơi cùng cậu ta, thế là nguyên chủ cũng mặc kệ Tạ Thành Trạch luôn.
Cấp hai cấp ba hắn lấy cớ vội học hành, ngày lễ ngày Tết tới nhà họ Tạ thăm người thân mới gặp được Tạ Thành Trạch một lần, bốn năm đại học càng là đi nơi khác, suốt bốn năm không gặp Tạ Thành Trạch lần nào.
Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, dựa vào mối quan hệ của Lục Kỳ Kỳ đi vào Tạ thị làm việc, nguyên chủ bắt đầu mỗi ngày đều chạy tới nhà họ Tạ, bồi dưỡng tình cảm với Tạ Thành Trạch.
Vì trong lúc vô tình nguyên chủ biết được ông ngoại của Tạ Thành Trạch chỉ có một đứa con gái là mẹ của cậu ta.
Mẹ và bà ngoại của Tạ Thành Trạch đã sớm qua đời, mấy năm trước ông ngoại của Tạ Thành Trạch cũng đã mất... Sau khi ông lão này qua đời đã để lại toàn bộ tài sản cho Tạ Thành Trạch.
Đừng nhìn Tạ Thành Trạch chỉ có thể sống trong phòng vô trùng mà đánh giá thấp cậu ta, giá trị con người của cậu ta không thua kém gì cha cậu ta cả.
Khi còn trẻ cậu ta đã là cổ đông lớn nhất của một công ty niêm yết, còn sở hữu một vài cổ phần của các công ty khác, cộng thêm quỹ bất động sản vân vân, chỉ nhìn sơ qua tài sản thôi, cậu ta đã là tổng tài bá đạo hàng thật giá thật.
Mà nguyên chủ dựa vào việc lấy lòng Tạ Thành Trạch, cuối cùng "đi ăn máng khác" trở thành trợ lý của cậu ta, phụ trách quản lý rất nhiều tài sản trên danh nghĩa của Tạ Thành Trạch.
Về điểm này, tuy nguyên chủ không phải kẻ tốt lành gì, nhưng cũng không làm sai điều gì quá lớn.
Nhưng mà, tiền qua tay càng ngày càng nhiều, nguyên chủ bắt đầu không thoả mãn với mức lương một trăm vạn một năm mà Tạ Thành Trạch trả cho hắn.
Thế là cách đây không lâu, nguyên chủ tham ô 3000 vạn tài sản của Tạ Thành Trạch.
*Chú thích: 100 vạn tệ khoảng 3 tỷ 6 tiền Việt; 3000 vạn tệ khoảng 108 tỷ tiền Việt.
==========
Tác giả có lời muốn nói: Truyện mới ahihi ~
Bệnh này của Tạ Thành Trạch là có thật, các bạn có thể lên B̶̶a̶̶i̶̶d̶̶u̶ Google tra một chút về "cậu bé bong bóng", có điều truyện này phải dựa theo cốt truyện nên có chế lại đôi chút ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.