Tất cả biểu cảm thần thái của Lâm Bắc Từ đều do cậu học từ đủ loại người mà ra cả, thế nhưng sự chột dạ trong giây lát này là điều mà cậu thật sự cảm nhận được.
Bàn tay mới vừa chuẩn bị sờ kia của cậu dừng giữa không trung, sau đó thuận thế vung ngang vẩy dọc, như thể cậu chỉ đang muốn xoay cổ tay chút mà thôi.
Bấy giờ Chung Khê mới lãnh đạm cúi đầu nhìn gã quỷ không đầu dưới đất.
Lâm Bắc Từ không dám rờ mó gì vào tiểu quỷ kia nữa, cậu nhích vài bước sang một bên, nghĩ ngợi rồi tiến đến bên Trâu Tỉnh, nhỏ giọng hỏi hắn: "Tôi muốn hỏi cậu chút chuyện này."
Trâu Tỉnh nghiêng đầu kì quái nhìn cậu: "Chuyện gì á?"
Lâm Bắc Từ ngẫm nghĩ, hỏi: "Cảm giác như này gọi là gì vậy? Kiểu, giống như làm sai một chuyện rồi sợ bị mắng... Không đúng, không phải sợ, mà là kiểu, là kiểu..."
Lâm Bắc Từ không chịu thừa nhận mình vừa sợ nên đành quơ quơ tay, nỗ lực dùng mắt diễn tả cho hắn coi ý bảo: "Cậu hiểu hong?"
Trâu Tỉnh: "..."
Tui hiểu cái củ khỉ nè.
Lâm Bắc Từ bị cảm giác kì quái kia làm cho cơn xúc động dâng lên nhất thời, cậu thấy vừa quơ vừa tả mãi mà Trâu Tỉnh vẫn không hiểu nên bỏ qua luôn.
"Thôi bỏ đi, chắc là cậu cũng cả biết đâu."
Trâu Tỉnh một lời khó nói hết nhìn cậu.
Bọn họ đứng xa những người còn lại, lùi lại ba bước chính là cửa phòng.
Chung Khê cúi đầu nhìn quỷ không đầu vẫn cố giãy giụa không ngừng. Những người khác cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cam-hoa-phan-dien-kia/972636/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.