Editor: Bonie Beta: Xanh Tô Cẩn Hồng và Cố Ngôn Hi ngồi trên sô pha chờ Tiêu Mục nói tiếp. Tiêu Mục ưu nhã rót nước vào hai cái ly trên bàn trà, chậm rãi đẩy đến trước mặt bọn họ. Anh ta mang theo vài phần xin lỗi nói: “Ngại quá, điều kiện ở đây đơn sơ nên chỉ có nước sôi để nguội, mong hai người không chê.” Tô Cẩn Hồng không hề để ý nói: “Không sao, tình hình hiện tại có thứ để uống cũng không tệ rồi.” Nhưng mà tay của anh mười ngón đan xen đặt trước đầu gối, đến cả chạm vào ly nước kia cũng không làm. Tiêu Mục bình tĩnh thu hết tất cả vào đáy mắt, không nói gì, thong thả ung dung rót cho bản thân một ly nước rồi chậm rãi uống một ngụm. Dòng nước theo yết hầu của anh ta trượt xuống, cuối cùng chảy vào trong dạ dày, cơn buồn nôn vọt tới. Trong mắt Tiêu Mục nhanh chóng xẹt qua một tia chán ghét, động tác nhẹ nhàng chậm chạp để ly trên bàn trà. Máu của nhân loại càng đáng để anh ta nuốt xuống hơn, đặc biệt là…… Máu của dị năng giả. Tuy rằng năng lượng chủ yếu của dị năng giả và zombie đều được ẩn trong tinh hạch, nhưng tẩm bổ bằng máu có năng lượng thì cũng được coi là vớ được đồ không tệ. Cố Ngôn Hi kiên nhẫn chờ Tiêu Mục uống nước xong, giọng nói mềm nhẹ mang theo một chút mạnh mẽ, “Tôi nghĩ là anh Tiêu đây giữ chúng tôi lại hẳn là không chỉ mời chúng tôi uống vài ly nước đâu nhỉ? Nói rõ mục đích của anhi đi.” Tiêu Mục gật đầu đồng ý, tác phong nhẹ nhàng lại ngậm miệng không nói chuyện. “Cô Cố thật là nhạy bén. Bây giờ người trong phòng cũng không ít, mọi người cùng nhau thảo luận tình hình hiện tại có lẽ đôi bên cùng có lợi.” Tô Cẩn Hồng dứt khoát dựa vào sô pha, thái độ hết sức rõ ràng, anh cũng không muốn lên tiếng. Cố Ngôn Hi quay đầu tức giận liếc anh một cái, Tô Cẩn Hồng thu được tín hiệu thì nhún vai, giơ hai tay ra, bộ dáng tùy ý. Anh quyết định không tham dự đề tài này. Loading... Tô Cẩn Hồng vẫn kiên trì với quan điểm lúc trước của bản thân, tên này có vấn đề. Cố Ngôn Hi dẫn đầu đánh vỡ yên lặng, “Trước mắt, trận đại họa này rất có thể là từ một loại virus không rõ gây ra, sau khi con người bị nhiễm như nào thì mọi người đều thấy được, con người trở nên mất lý trí, còn có tính công kích, thân thể cũng thay đổi ở một giai đoạn nào đó. Hơn nữa, thông qua internet mọi người đều biết được trận đại họa này có tính toàn cầu, không còn chổ nào an toàn cả. Nguyên nhân bị nhiễm trước mắt không biết, phương pháp giải quyết cũng không biết, thậm chí trận đại họa này rốt cuộc zombie bị tiêu diệt hay là con người bị tiêu diệt cũng không rõ, tôi cùng với bạn……” Cố Ngôn Hi tạm dừng một chút mới nói tiếp: “Bạn trai tôi đều cho rằng, trước tiên lấy an toàn làm trọng, tránh đi khu nhiều dân cư, bảo vệ tốt bản thân đồng thời chờ đợi biện pháp giải quyết của chính phủ.” Tiêu Mục hơi mỉm cười, gật đầu khen ngợi, “Phân tích của cô Cố không tồi, còn anh Tô thì sao?” Tô Cẩn Hồng điều chỉnh tư thế dựa cho thoải mái, nâng cằm hướng về phía Cố Ngôn Hi: “Tôi nghĩ như cô ấy.” Đầu ngón tay Tiêu Mục nhẹ nhàng gõ tay vịn của ghế dựa, không có vì thái độ không phối hợp của Tô Cẩn Hồng mà tức giận, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Tôi nghĩ là anh Tô nếu có thể tìm được người bạn gái ưu tú như cô Cố thì nhất định là bản thân cũng vô cùng xuất sắc, cái nhìn với chuyện này nhất định sẽ không giống người thường, vì sao lại không trao đổi một chút với mọi người?” Tô Cẩn Hồng thẳng lưng, gật đầu đồng ý, nghiêm trang trả lời: “Lời anh nói hoàn toàn không sai, nhưng mà ý kiến của tôi chỉ chia sẻ cho bạn gái của tôi thôi.” Tiêu Mục: “……” Cố Ngôn Hi: “……” Quần chúng hóng hớt bên cạnh đang run sợ trong lòng: “……” Người phụ nữ ngồi bên trái không nỡ nhìn thẳng đành nghiêng mặt đi, sợ giây tiếp theo có thể nhìn thấy Tô Cẩn Hồng bị bắn hộc máu ngay tại chổ. Nụ cười trên mặt Tiêu Mục cứng lại vài giây, anh ta lại không nghĩ tới Tô Cẩn Hồng lại không đi theo lẽ thường như vậy. Máu trong thân thể anh ta nhanh chóng lao nhanh, mỗi một giây đều kêu gào với anh ta, mau ăn luôn thằng nhãi dị năng giả không lễ phép này luôn đi. Bên cổ Tiêu Mục chợt lóe lên một hoa văn màu tím đen, Cố Ngôn Hi nhạy bén nhìn được một màn này. Cô bình tĩnh đè tay Tô Cẩn Hồng lại, lặng lẽ viết ở mu bàn tay anh, “Đừng chọc giận anh ta, nguy hiểm.” Tô Cẩn Hồng đột nhiên không phòng ngừa bị đè tay lại, ngay sau đó mu bàn tay truyền đến cảm giác tê dại. Anh khó tin nói với Cầu Cầu: “Cô ấy lại sờ tay của tôi.” Cầu Cầu: “……” Cầu Cầu không thể nhịn được nữa, sao kí chủ lại bị tình yêu che mờ mắt vậy??? Nó hơi nhớ ký chủ xì trây không hiểu yêu đương trước kia. À không, bây giờ cậu ta vẫn là nam thẳng, nhưng là một tên nam thẳng trong não chỉ có yêu đương! Cầu Cầu sống không còn gì luyến tiếc giải thích với anh: “Cố Ngôn Hi muốn nói cho anh rằng người đàn ông này rất nguy hiểm. Trên thực tế, phán đoán của Cố Ngôn Hi không sai, anh ta quả thật là một con zombie đột biến tiến hóa cấp cao.” Tô Cẩn Hồng hơi kinh ngạc rồi nhanh chóng tiếp nhận kết quả này, anh đã sớm cảm thấy tên này không bình thường rồi! Cầu Cầu: “Vừa rồi tôi mới nhận được thông báo của máy chủ, bởi vì thế giới này xuất hiện nhân tố không rõ khiến cho cốt truyện thay đổi. Bây giờ nhiệm vụ chính của cậu biến thành sống sót và bảo vệ Cố Ngôn Hi, cốt truyện gốc đã có xu thế tan vỡ, cậu có thể tạm thời mặc kệ bạn trai cũ gì đó của cô ấy trong cốt truyện gốc.” “Đương nhiên tôi không thể không nhắc nhở anh, tên trước mặt anh chính là zombie đã tiến hóa, dựa theo cốt truyện gốc thì phải đến cuối mạt thế mới có thể xuất hiện, trước mắt nguyên nhân xuất hiện đang được điều tra, tạm thời không thể cho anh một đáp án chính xác được.” Tô Cẩn Hồng: “…… Thế cậu nói thẳng với tôi, lấy trình độ bây giờ của tôi thì xác suất thắng là bao nhiêu?” Cầu Cầu: “Khụ khụ khụ, ký chủ, không bằng anh hỏi: Xác suất xuất hiện kỳ tích là bao nhiêu còn may ra.” Tô Cẩn Hồng: “……” Cố Ngôn Hi không biết Tô Cẩn Hồng có hiểu ý của cô hay không, cô chỉ có thể nỗ lực kéo dài thời gian. “Anh Tiêu, anhcó ý gì tốt sao?” Tiêu Mục cười cười, hai tay kéo lại áo khoác âu phục “Có lẽ kế hoạch của tôi sẽ khiến cô Cố cảm thấy hơi điên rồ.” Cố Ngôn Hi giơ tay ý bảo, “Anh nói ra thì chúng tôi mới biết được, suy cho cùng một đề nghị điên rồ cũng có thể cứu vớt toàn nhân loại lại như ban đầu.” Có lẽ là câu khẳng định cứu vớt toàn nhân loại kia khiến cho Tiêu Mục vui vẻ, anh ta đứng lên, đi lại trong phòng, cảm xúc dâng cao, “Đối với tôi, thảm họa lần này có lẽ là quà tặng trời cao ban cho nhân loại.” Cố Ngôn Hi nhướn mày: “Ồ? Anh nói vậy là sao.” “Khiến cho chúng ta nhìn thấy hiện trạng của trái đất như thế nào. Tài nguyên khô kiệt, trái đất càng ngày càng khó gánh vác được sự khai thác của con người, hơn nữa mức khai thác còn lớn hơn sự phục hồi. Sự nóng lên toàn cầu ngày càng tăng cao, số loài bị lâm nguy ngày càng nhiều đây chính là sự cảnh cáo của trái đất giành cho chúng ta!” “Lại nhìn xem đợt tai họa này mang đến cho chúng ta thứ gì. Số lượng con người nhanh chóng giảm bớt, mà khi biến thành zombie thì không cần phải tiêu hao tài nguyên các thứ, bởi vậy thật ra trái đất cũng không chịu gánh nặng gì. Mà khi trải qua lần tai họa này, đại đa số người sống sót nhất định đều có năng lực, ở trên mạng gọi bọn họ là dị năng giả. Theo ý tôi, đợt đại họa này thật ra không phải là tai họa mà là quà tặng, là một cuộc gặp gỡ bất ngờ, là một sự kiện chính thức mở ra một thời đại mới!” Lông mày Cố Ngôn Hi nhăn lại, nhịn không được đặt câu hỏi: “Nhưng mà việc này……” Tiêu Mục giơ tay ngắt lời của cô: “Tôi hiểu được ý của cô, cô muốn nói những người chết vô tội không nên hy sinh vì việc này sao?” “Tôi cảm thấy cô Cố hẳn nên mở rộng ý nghĩ, sao cô lại có thể cho rằng bọn họ đều chết hết được?” Cố Ngôn Hi mặt không cảm xúc nhìn anh ta, không tỏ bất kỳ thái độ gì. Tiêu Mục cười vô cùng ôn hòa, giọng nói mềm nhẹ thong thả, “Bọn họ chỉ thay đổi cách sống mà thôi.” “Huống chi những lần thay đổi quan trọng trong lịch sử không lần nào là không có máu tươi và tử vong chứ? Bọn họ chết cũng không phải là chết, chỉ là chuyển sang hình thức sống khác làm bạn bên cạnh chúng ta thôi. Thứ mà bọn họ mất đi thì có hạn, nhưng đối với thế giới này, sự đóng góp cho hành tinh là vô hạn. Thượng đế lựa chọn một ít người sống sót, để cho bọn họ dẫn dắt người khác xây dựng lại quê hương, cũng lựa chọn một ít người mà ngài cho rằng một ít người có năng lực, có dũng khí, thì có thể gánh vác được sự hy sinh này. Người sống sót chắc chắn hạnh phúc sao? Mà người biến thành zombie chắc chắn không hạnh phúc sao? Tôi nghĩ chúng ta không thể đoán mò như vậy được. Hiển nhiên thượng đế rất công bằng, ngài chia đều nghĩa vụ, chức trách, thống khổ cho mọi người. Mà chúng ta tạm thời là những người sống sót, một ít người có ý tưởng với tương lai thì nên có thêm có nghĩa vụ dẫn dắt những người khác sáng lập, sáng tạo, một thời đại mới, một thế giới mới.” Tiêu Mục nhìn mấy người bên cạnh anh: “Mọi người nghĩ sao?” Điều khiến người khác kinh dị chính là những người vừa rồi có vẻ sợ sệt và tuyệt vọng thì lúc này giống như bị tẩy não. Một nam sinh có vóc dáng thấp bé lúc trước đến cả đi cũng không xong, trên mặt mang theo một chút cuồng nhiệt: “Ngài nói đúng, đây chính là quà tặng, mỗi người chúng ta đều có sự phân công và trách nhiệm khác nhau, hơn nữa bọn họ cũng không chết, bọn họ chỉ là thay đổi cách sống khác với chúng ta mà thôi, hành tinh này đã không thể chứa được nhiều người như vậy nữa, đây chính là thời điểm phải thay đổi.” Những người khác cũng gật đầu phụ họa. Mà nữ sinh cúi đầu đứng bên cạnh nam sinh có vóc dáng thấp bé thì dáng vẻ lúc này mang theo vài phần mờ mịt, cô không hiểu, rõ ràng là một trận đại họa, một lần chết nhiều người như vậy sao lại là chuyện tốt được? Nhưng mà cô lại không nói được Tiêu Mục không đúng chổ nào, chần chờ rồi gật đầu. Lúc này bọn họ như quên mất, thời đại mới của con người, ấy không, của zombie có bao nhiêu đáng sợ. Trong đầu Cố Ngôn Hi lúc này chỉ có hai chữ: Xạo chóa. Một con zombie cùng nói cho con người về sáng lập thế giới mới, thế giới này rốt cuộc con người hay là zombie, mà cũng không nhất định phải như vậy. Cố Ngôn Hi mặt không gợn sóng, không cuồng nhiệt cũng không có ghét bỏ. Cô bưng ly nước lên, nhấp môi, “Quan điểm của anh Tiêu thật độc đáo, tôi muốn nghe tiếp kế hoạch của anh.” Tiêu Mục thấy vẻ mặt cô bình tĩnh ngược lại còn tán thưởng thêm vài phần. Anh ta không cảm xúc liếc mấy người bên cạnh một cái, vẫn nên chọn những người tốt một chút. “Suy nghĩ của tôi là chúng ta có thể tìm một nơi an toàn, chổ đầy đủ thiết bị, thành lập một khu cho người còn sống cư trú, tụ tập người sống sót lại, đặc biệt là dị năng giả. Sau đó bắt đầu tạo ra một bộ quy tắc khiến cho mỗi người đều có thể sống sót. Đương nhiên về ý tưởng tạo ra quy tắc này, chỉ là phương hướng ban đầu, rất nhiều chi tiết tôi còn chưa nghĩ kỹ nhưng đại khái suy nghĩ của tôi chắc là như thế này.” Tô Cẩn Hồng đã sớm phục hồi tinh thần, chẳng nói chẳng rằng nghe xong lời vừa rồi của Tiêu Mục. Anh trở tay cầm tay Cố Ngôn Hi, hơi mỉm cười, “Lời của anh Tiêu thật như kể truyện cười.” Tiêu Mục cười càng thêm dịu dàng. “Ấy? Anh Tô có cao kiến gì sao?” Tô Cẩn Hồng kéo Cố Ngôn Hi ra sau, lại không buông tay cô ra, khóe môi mang theo ba phần ý cười, trong mắt lại vô cùng phòng bị. “Ngài nói thử xem, một con zombie dẫn dắt dị năng giả thành lập khu sống sót cho con người, chuyện này không buồn cười sao?” — Tác giả có lời muốn nói: Thật ra tui cảm thấy Tiêu Mục cũng rất có sức hút. Quần áo luôn chỉnh tề, khí chất ôn nhuận nho nhã, dịu dàng như bạn trai của người ta, lúc bàn bạc chính sự giống như bậc thầy kiên nhẫn dẫn dắt người khác, là một người có tay nghề mê hoặc lòng người. Ha ha ha hình tượng rõ ràng thì mọi người tự tưởng tượng nhaaa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]