Edit: Súp lơ
Beta: Xanh
“Cẩn Hồng, đệ có thấy ngũ sư tỷ quá ngang ngược kiêu ngạo không?”
Tô Cẩn Hồng nhớ đến lúc nãy Lâm Tích Nghiên cố chấp không giải thích thêm, cũng không biết nên trả lời thế nào.
“Thật ra trước kia muội ấy không như vậy.”
Ôn Thanh Từ chắp tay, ống tay áo tung bay. Cô nhìn theo hướng Lâm Tích Nghiên rời đi, rơi vào hồi ức: “Năm muội ấy 8 tuổi…”
Bỗng nhiên Ôn Thanh Từ quay lại, cúi đầu thấy ánh mắt mơ màng của Tô Cẩn Hồng, dừng lại: “Những chuyện ấy đều không quan trọng. Đệ chỉ cần nhớ, đệ tử của Kiếm Phong, một lòng đoàn kết.”
Tô Cẩn Hồng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Ôn Thanh Từ, kiên định gật đầu: “Ôn sư tỷ cứ yên tâm.”
Mặc dù Ôn Thanh Từ còn chưa nói hết, nhưng anh đại khái có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Chắc lúc Lâm Tích Nghiên 8 tuổi đã bị người ta hiểu lầm, hơn nữa giải thích thế nào cũng không có ai tin cô. Cho nên bây giờ cô mới không giải thích bất cứ cái gì, vì cảm thấy không có ai tin tưởng mình nữa.
Anh nhớ Lâm Tích Nghiên, người lúc nào cũng đứng thẳng, nét mặt kiêu ngạo, đành âm thầm thở dài. Trẻ con khóc sẽ có kẹo ăn, câu này ở đâu cũng đúng.
Tô Cẩn Hồng có thể tưởng tượng, khi còn bé, Lâm Tích Nghiên kiêu ngạo và cứng cỏi bao nhiêu, thanh minh cho bản thân nhưng lại bị người lớn trách phạt với lý do qua loa.
“Chuyện đến mức này đệ cũng không cần để ý. Không có chuyện người của Kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cam-hoa-nu-phu-ac-doc/1806551/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.