Chương trước
Chương sau
Edit: Hinh
Beta: Xanh
Sao lại… là Hoàng Lị Lị???
Lãnh Đan Thu khó mà tin được, cô thật sự không thể nghĩ ra được lý do khiến cô ta làm ra chuyện này.
Từ trước đến giờ hai người không những không có thâm thù đại hận gì mà trước đó còn làm bạn cùng phòng với nhau nữa!
Tô Cẩn Hồng nhíu mày, chỉ vào cái màn hình khác rồi nói: “Thầy phòng to camera ngoài hành lang giúp em.”
Nhìn đến cảnh Hoàng Lị Lị thẳng tay ném chiếc USB vào thùng rác, Lãnh Đan Thu chỉ biết im lặng.
Cô không thể tin được một Hoàng Lị Lị cười tủm tỉm với cô mỗi ngày lại có thể làm ra chuyện kinh khủng như vậy. Chuyện này không những phá hủy cuộc thi của cô mà còn liên lụy đến hai người đồng đội còn lại, vừa nghĩ đến đây, trong lòng Lãnh Đan Thu không khỏi cảm thấy áy náy.
Trưởng khoa quay sang hỏi cô: “Lãnh Đan Thu, em có biết người này không?”
Lãnh Đan Thu hơi do dự. Cô chợt nhớ đến bộ dáng không có chuyện gì của Hoàng Lị Lị ngày hôm qua, nay còn hỏi cô định đi đâu sau giờ học. Vừa nghĩ đến đây, cảm giác ghê tởm dâng trào trong lòng cô. Bản thân Lãnh Đan Thu cũng không định nói bao che cho cô ta,
Người làm việc sai thì phải chịu phạt, nhất định phải đối mặt với hình phạt thích đáng.
“Em biết. Đây là bạn cùng lớp của em, tên là Hoàng Lị Lị.”
Lãnh Đan Thu không nói chuyện hai người là bạn cùng phòng.
Xem đến cảnh Hoàng Lị Lị lấy USB ra trong nháy mắt, cô lập tức gạt bỏ mối quan hệ giữa hai người.
Trong giờ học, Hoàng Lị Lị vừa lấy điện thoại ra xem thì phát hiện tin nhắn của cố vấn học tập: “Đến phòng trưởng khoa ngay lập tức.”
Cô ả nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên màn hình, gần như cũng không bất ngờ gì lắm.
Loading...

Quả nhiên bọn họ phát hiện ra rồi. Hóa ra Tô Cẩn Hồng và Lãnh Đan Thu đã ngồi trong văn phòng chờ thầy trưởng khoa hỏi cô ta, nhưng mà vở kịch này còn thiếu vài người, sẽ chẳng thú vị gì cả.
Trong một văn phòng trống của tập đoàn Đoạn Thức, di dộng trêи bàn rung không ngừng, nhưng dường như nó không chờ được phản ứng của chủ nhân nó.
Hoàng Lị Lị vẫn đợi đến khi giọng nữ của tổng đài vang lên nói rằng người bên kia không bắt máy rồi trực tiếp cúp. Cô ta gọi đến năm, sáu cuộc nhưng Đoạn Hiểu Minh đang ngồi trong phòng họp không hề hay biết chuyện xảy ra.
Ngay lúc này, di dộng của Hoàng Lị Lị lại nhảy ra thông báo có tin nhắn mới đến, cố vấn học tập vẫn luôn thúc giục cô ta mau qua văn phòng.
“Hoàng Lị Lị, em còn lề mề cái gì? Đến phòng trưởng khoa nhanh lên.”
Cô ta cáu kỉnh trực tiếp bỏ qua tin nhắn trêи, cắn cắn môi, rồi lại nhấn vào khung chat của Đoạn Hiên Minh, gương mặt bình thản nhắn nhắn vài tin: “Hiên Minh! Anh đang ở đâu? Lãnh Đan Thu dẫn Tô Cẩn Hồng đến trường, giáo viên lại kêu em đến phòng trưởng khoa. Làm sao đây? Em sợ lắm, nếu lỡ bị xử phạt thì phải làm sao? Lỡ bị ghi vào hồ sơ thì sau này em không thể gặp anh nữa.”
Sau đó lại nhấn vào khung biểu cảm, chọn một cái mặt đáng thương gửi cho người kia.
“Em gọi cho anh mấy cuộc nhưng không thấy ai bắt máy, chắc ở công ty nhiều việc lắm. Nếu anh bận như vậy thì không cần đến đây vội đâu.”
“Dù sao chuyện này cũng do em làm, hậu quả cứ để em gánh một mình là được rồi. Hiên Minh, anh không cần phải lo cho em đâu.”
Xác nhận tin nhắn đó đã được gửi đi, Hoàng Lị Lị dám chắc đến 90% rằng Đoạn Hiên Minh nhất định sẽ chạy tới tìm cô ta sau khi đọc xong tin đó.
Trêи đường tới văn phòng, cô ta thậm chí còn cố tình đi chậm lại để câu giờ. Cho đến khi nhận được tin nhắn thứ ba của cố vấn học tập, cô ta mới gõ cửa xin vào.
Sau khi họp xong, Đoạn Hiên Minh quay về văn phòng, vừa cầm điện thoại lên thì phát hiện mấy tin nhắn liên tiếp từ Hoàng Lị Lị. Nhìn những dòng chữ trêи màn hình, lòng anh ta đau như cắt, nhất định bây giờ trong lòng Hoàng Lị Lị đang rất lo lắng, anh ta cũng sốt ruột đứng bật dậy.
Nhất định không thể để Hoàng Lị Lị bị phạt! Trong đầu Đoạn Hiên Minh bây giờ chỉ còn đúng suy nghĩ này. Nếu Tô Cẩn Hồng cũng ở đó và hoàn toàn không biết gì về quan hệ giữa hai người, anh ta hoàn toàn có thể yêu cầu nhà trường xử lý nghiêm túc chuyện này.
Đoạn Hiên Minh cầm lấy chìa khóa xe trêи bàn chuẩn bị đi tới trường của Hoàng Lị Lị. Thư ký bên ngoài chuẩn bị gõ cửa chỉ biết kinh ngạc nhìn anh đẩy cửa bước ra rồi chạy nhanh về phía thang máy.
“Tổng giám đốc Đoạn, tài liệu này phải xử lý thế nào?”
Đoạn Hiên Minh không quay đầu lại, nói: “Trước tiên cứ để chúng lên bàn làm việc của tôi, khi nào về tôi sẽ xử lý. À còn nữa, nếu không có chuyện gì gấp thì đừng gọi cho tôi!”
Trong văn phòng, trưởng khoa dạy dỗ một hồi, chuẩn bị đưa ra hình phạt cho Hoàng Lị Lị thì bỗng nhiên di động trong túi Tô Cẩn Hồng reo, khiến bầu không khí trong văn phòng trở nên yên lặng.
“Ngại quá.”
Tô Cẩn Hồng nhìn chữ lóe lên trêи màn hình di động: Đoạn.
Anh nhanh chóng chuyển sang chế độ im lặng, sau đó mỉm cười xin lỗi mọi người: “Thầy tiếp tục đi ạ.”
Mãi không thấy đầu bên kia có người nhận, Đoạn Hiên Minh nắm chặt tay lái, tay còn lại tiếp tục gọi một cuộc khác.
Bình thường Cẩn Hồng sẽ không để chế độ im lặng, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Đoạn Hiên Minh và Tô Cẩn Hồng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, anh ta hoàn toàn không nghi ngờ đó là cố tình.
Đoạn Hiên Minh gửi một tin nhắn thoại cho Hoàng Lị Lị: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Mãi không thấy Hoàng Lị Lị trả lời, trong lòng Đoạn Hiên Minh mơ hồ dấy lên một loại dự cảm không lành.
Anh ta đạp mạnh chân ga, gạt cần số, không ngần ngại phóng nhanh vượt ẩu, chạy như bay về phía trường học.
Nhờ sự chỉ dẫn của các bạn học tốt bụng dọc đường, cuối cùng anh ấy cũng đứng trước của văn phòng trưởng khoa.
“Cốc cốc cốc.”
“Mời vào.”
Sau khi Đoạn Hiên Minh bước vào, đập vào mắt anh ta là hình ảnh Hoàng Lị Lị đứng một chỗ lặng lẽ khóc. Anh ta bắt đầu cảm thấy căng thẳng, chỉ muốn ôm cô vào lòng an ủi. Thế nhưng trường hợp hiện giờ thì không thích hợp, anh ta chỉ có thể kìm nén cảm xúc xuống, gương mặt thành khẩn nói với trưởng khoa: “Ngại quá, đã làm phiền mọi người rồi. Tôi là bạn trai của Hoàng Lị Lị. Tối qua em ấy cũng đã hối hận kể cho tôi nghe về chuyện này, chỉ là trong lúc nóng giận nên không suy nghĩ thấu đáo mới phạm phải sai lầm lần này. Tôi hy vọng nhà trường có thể cho em ấy một cơ hội để sửa sai.”

Lúc Đoạn Hiên Minh vừa bước vào, trưởng khoa đã nhận ra anh. Nhân vật huyền thoại của thành phố S, lại còn là cựu sinh viên đại học S. Sau khi tốt nghiệp còn tài trợ cho rất nhiều hoạt động của trường, không những vậy còn cung cấp rất nhiều cơ hội việc làm cho sinh viên mới tốt nghiệp của trường. Điều này khiến trưởng khoa phải cân nhắc kĩ.
Nhưng vừa nhìn đến Tô Cẩn Hồng đang ngồi bên cạnh mình, trưởng khoa bắt đầu cảm thấy đau đầu. Cậu ba Tô cũng không phải một người có thể đắc tội, ông lâm vào tình huống khó xử.
Trưởng khoa không muốn đắc tội với ai, ông càng không thể trực tiếp đồng ý hay từ chối Đoạn Hiên Minh nên nhìn sang Tô Cẩn Hồng, hy vọng anh sẽ nói vài câu gì đó.
Đoạn Hiên Minh nhìn thấy trưởng khoa nhìn Tô Cẩn Hồng, sau đó cũng nhìn anh.
Tất cả mọi người trong văn phòng đều nhìn về phía Tô Cẩn Hồng, anh mơ hồ cảm nhận được, cười nói với tất cả: “Mọi người nhìn tôi làm gì? Tôi tin đại học S nhất định sẽ xử lý chuyện này một cách công bằng.”
Trái vời sự bâng quơ ấy, trưởng khoa cảm thấy vô cùng áp lực, Đoạn Hiên Minh đứng đối diện lại đang nhìn chằm chằm ông. Ông âm thầm kêu khổ trong lòng: Hai người muốn đấu gì thì đấu đi, lôi tôi vào làm gì chứ?
Tô Cẩn Hồng tin rằng dù trưởng khoa đang cảm thấy rất khó xử, nhưng dù sao đại học S cũng thuộc top đầu của cả nước, loại chuyện nghiêm trọng như này, nếu có chứng cớ xác thực mà lại giơ cao đánh khẽ thì đúng là vô lý.
Trong lòng trưởng khoa rối bời, trong lòng đã có quyết định, chắc chắn phải phạt, còn phạt như nào thì…
Trưởng khoa hắng giọng, gương mặt nghiêm túc quay sang nói với Đoạn Hiên Minh: “Tôi có thể hiểu sự quan tâm lo lắng mà tổng giám đốc Đoạn dành cho bạn gái mình, nhưng quốc có quốc pháp, trường học cũng có quy định của trường học. Đã phạm sai thì phải nhận hình phạt thích đáng, nếu không thì sao chúng tôi có thể dạy các em sinh viên khác lòng chính trực, sự cạnh tranh công bằng?”
Đoạn Hiên Minh kìm nén những suy nghĩ xúc động ban nãy, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Tôi tôn trọng quyết định của nhà trường, chuyện xử phạt tôi có thể hiểu được, nhưng dù sao những hành động đó cũng chỉ sự xúc động nhất thời. Người trẻ tuổi ai mà chưa từng phạm phải sai lầm đâu? Tôi vẫn hy vọng nhà trường cho một cơ hội để sửa sai.”
“Nếu có thể, tôi hy vọng nhà trường sẽ không đưa chuyện này vào lý lịch.”
“Tôi thấy hồ bơi trường học cũng đã cũ, vừa hay tập đoàn Đoạn thị cũng đang định tài trợ một khoản cho đại học S, vì sự nghiệp giáo ɖu͙ƈ.” Đoạn Hiên Minh nhìn trưởng khoa đầy ẩn ý.
“Tổng giám đốc Đoạn nói đúng. Tất cả mọi người đều phải có trách nhiệm trong việc phát triển nền giáo ɖu͙ƈ của đất nước! Gần đây tập đoàn Tô thị cũng muốn đóng góp một phần sức lực trong việc phát triển giáo ɖu͙ƈ trong nước.” Tô Cẩn Hồng mỉm cười.
Đột nhiên Đoàn Tiên Minh lại cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa giận dữ. Anh ta thấy trước giờ Tô Cẩn Hồng rất ít khi mở miệng nên nghĩ rằng vì anh thấy mình tới nên sẽ tha cho Hoàng Lị Lị. Bản thân anh ta cho rằng Tô Cẩn Hồng sẽ không nhúng tay vào chuyện này mà chỉ muốn đứng một bên tạo áp lực cho nhà trường. Ai ngờ được chuyện sắp được, Tô Cẩn Hồng ngang nhiên cản trở anh!
Nhìn Hoàng Lị Lị lặng lẽ khóc bên cạnh mình, Đoạn Hiên Minh càng giận Tô Cẩn Hồng.
Lãnh Đan Thu lặng lẽ kéo tay áo Tô Cẩn Hồng. Cô hơi lắc đầu, ý bảo anh không cần phải hơn thua với Đoạn Hiên Minh làm gì. Dù sao Đoạn Hiên Minh cũng có tiếng thiên tài trong giới kinh doanh, tiếng tăm không kém sự ăn chơi của Tô Cẩn Hồng trong thành phố.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này Tô Cẩn Hồng hồi tâm chuyển ý, tập trung tinh thần vào sự nghiệp. Nhưng bắt đầu muộn như vậy, ngày trước lại ăn chơi trác táng nhiều năm liền. Nhiều lúc Lãnh Đan Thu vẫn hoài nghi năng lực thật sự của anh.
Tô Cẩn Hồng yên lặng ngồi tại chỗ, đúng là bây giờ không nên tỏ thái độ chống đối Đoạn Hiên Minh. Hiện tại tập đoàn Tô thị còn chưa vào tay hoàn toàn, cũng hoàn toàn không có đủ năng lực để đấu lại Đoạn Hiên Minh.
Thiên tài thương trường thì sao? Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày anh sẽ đánh bại cậu ta.
Tay trái Tô Cẩn Hồng lặng lẽ xoa bóp ngón tay Lãnh Đan Thu, ngẩng đầu lên cười với Đoạn Hiên Minh đứng đối diện mình: “Hiên Minh, cậu không cần phải nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn tài trợ thêm cho giáo ɖu͙ƈ của nhà trường thôi mà.”
“Vốn dĩ chúng ta đều tốt nghiệp từ đây, sao dám can thiệp vào quyết định của nhà trường chứ?”
Đoạn Hiên Minh nghi ngờ nhìn Tô Cẩn Hồng, buông suy nghĩ vừa nãy của mình.
Đầu Tô Cẩn Hòng vẫn luôn dung để trồng cây, chắc vừa rồi cũng chỉ ăn theo mình thôi. Anh đã nói rồi, sao Cẩn Hồng có thể đối địch với anh được chứ?
Trưởng khoa vẫn luôn cân nhắc, nếu yêu cầu của Đoạn Hiên Minh là không đưa chuyện này vào lý lịch của Hoàng Lị Lị, chuyện cũng dễ làm hơn.
“Sau khi cân nhắc, nhà trường quyết định sẽ xử phạt Hoàng Lị Lị bằng hình thức cảnh cáo, nhưng tạm thời sẽ không ghi vào lý lịch, còn sau này như thế nào sẽ dựa vào thái độ của sinh viên. Nếu còn tái phạm hoặc có những hành vi nghiêm trọng khác thì sẽ ghi thẳng vào hồ sơ, đồng thời cũng sẽ hủy bỏ tư cách nhận học bổng của Hoàng Lị Lị.”
Đoạn Hiên Minh nhẹ nhõm thở ra một hơi, hình phạt gì cũng được, chỉ cần chuyện này không ghi vào hồ sơ là được. Học bổng cũng không quan trọng lắm, đâu phải anh ta không nuôi được Hoàng Lị Lị đâu.
Lãnh Đan Thu cũng khá hài lòng với kết quả này. Dù sao cô cũng chỉ muốn dạy cho Hoàng Lị Lị một bài học mà thôi, không cần thiết để cô ta mang vết nhơ này cả đời. Hy vọng về sau cô ta sẽ bỏ những suy nghĩ xấu này.
Hoàng Lị Lị gạt nước mắt trêи mặt, thút tha thút thít cảm ơn trưởng khoa. Ánh mắt âm trầm lại nhìn sang Tô Cẩn Hồng, âm thầm chờ mong diễn biến tiếp theo.
Cô ta không tin Tô Cẩn Hồng chịu cảnh bị bẽ mặt trước mặt người phụ nữ của mình, sẽ không có khúc mắc gì với Đoạn Hiên Minh?
Không phải Tô Cẩn Hồng thích Lãnh Đan Thu sao? Mong đợi phản ứng của anh ta khi nhận được quà quá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.