Editor: Bonie Beta: Xanh “Hoàng Lị Lị, cô là bạn cùng phòng của Lãnh Đan Thu?” Hoàng Lị Lị ấp úng: “Đúng vậy.” Khoảnh khắc cô ta nhìn thấy Tô Cẩn Hồng cũn là lúc nhớ tới cảnh tượng xấu hổ tối hôm qua. Nhất thời có chút bối rối, nếu bây giờ đòi bồi thường, cô ta lấy đâu ra tiền bây giờ? Tô Cẩn Hồng buồn bực nhìn Hoàng Lị Lị sững sờ ở đó, có chút bất đắc dĩ, nữ chính này sao lại ngu ngốc như vậy? Anh đột nhiên cực kỳ nhớ nữ chính thông minh của thế giới kia, một câu nói đã rõ tâm tư của nhau. Nói chuyện không tốn chút sức nào. Tô Cẩn Hồng nâng cổ tay lên xem thời gian, hơi mất kiên nhẫn nhắc nhở: “Tôi tới để lấy đồ của Lãnh Đan Thu. Cô ấy bảo đã nói cho cô đồ để ở đâu.” “À à tôi biết.” Hoàng Lị Lị lúc này như tỉnh mộng nghiêng người để Tô Cẩn Hồng đi vào. Hóa ra là giúp Lãnh Đan Thu lấy đồ. Hoàng Lị Lị nhẹ nhàng thở ra, tạm thời không phải tìm cô ta đòi nợ. Dẫn Tô Cẩn Hồng đi vào, cô ta chỉ vào cái túi trêи bàn Lãnh Đan Thu với vali hành lí đang dựa vào ngăn kéo: “Ở đây.” Tô Cẩn Hồng khom lưng kéo vali, tay trái xách theo túi đồ, chuẩn bị rời đi. Lúc này Hoàng Lị Lị đột nhiên hỏi anh: “Anh là bạn trai của Lãnh Đan Thu sao? Tôi không nghe thấy cô ấy nói đang yêu ai.” Cô ta nhìn cách ăn mặc của Tô Cẩn Hồng, nhớ tới cảnh tượng ở công ty hôm qua, cô ta khẳng định rằng Tô Cẩn Hồng nhất định không phải người thường, mà Lãnh Đan Thu căn bản không có cách nào quen biết với người như vậy. Cô ta bắt đầu suy đoán lung tung: Lãnh Đan Thu bị người đàn ông này bao nuôi. Tô Cẩn Hồng đón nhận ánh mắt hoài nghi của cô ta, bình tĩnh nói: “Thu Thu không muốn cho người khác biết quan hệ của bọn tôi, nếu không mọi người sẽ cảm thấy cô ấy dựa vào tôi mà xem nhẹ nỗ lực của cô ấy. Tôi tôn trọng quyết định của cô ấy. Với lại cô ấy liều mạng học tập như vậy nên được mọi người công nhận.” Nghi ngờ của Hoàng Lị Lị bị đánh tan hơn một nửa, một chút còn dư được chôn trong lòng. Cô ta gật đầu. Nhìn thấy vẻ ngoài đẹp trai của Tô Cẩn Hồng, có chút ngượng: “Cảm ơn anh hôm qua giúp tôi giải vây, có thể cho tôi biết tên của anh được không?” Ánh mắt cảm kϊƈɦ như pha thêm một chút gì đó khác thường. Loading... Tô Cẩn Hồng: “…” Có phải cô nàng này đã quên chiều hôm qua anh vừa làm cô ta mất mặt? Anh không muốn cùng nữ chính nói thêm gì nên nhẹ nhàng cự tuyệt: “Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ ấy mà.” Vừa nói vừa gật đầu một chút rồi lập tức ra ngoài. Sau lưng Tô Cẩn Hồng, ánh mắt cực nóng của cô ta như muốn xuyên thủng lưng anh. Người đàn ông này khác với mấy người bạn của anh ta, đối với con gái thì tốt, còn với bạn gái lại ân cần. Thiện cảm của Hoàng Lị Lị với Tô Cẩn Hồng tăng cao, ngay cả chuyện hôm qua anh khiến cô ta mất mặt trước mọi người trong công ty cũng bị cô ta hiểu thành anh làm thế vì nghiêm túc tuân thủ nguyên tắc. Nếu mà Tô Cẩn Hồng biết được đánh giá này cũng sẽ cho là hoàn toàn chính xác. Tô Cẩn Hồng bỏ vali vào trong cốp xe, trực tiếp lái xe tới chung cư ở gần trường đại học S. Ra vào khu đô thị cần phải quẹt thẻ, bảo vệ phụ trách kiểm soát người ra vào, shipper bị cấm vào trong, nhận đồ chỉ ở phòng bảo vệ. Tô Cẩn Hồng âm thầm gật đầu, an ninh ở đây được đấy. Anh đánh giá qua nhà, căn hộ được trang trí đơn giản lại trang nhã, không có một chi tiết dư thừa. Mỗi một góc trang trí đều vừa đẹp, một vài chi tiết rất hợp mắt nhìn. Có lẽ là bởi vì trước đó chú quản gia đã gọi người dọn dẹp qua nên toàn bộ căn hộ đều sạch sẽ, bất cứ lúc nào cũng có thể vào ở. Mỗi phòng cũng rất lớn, căn này ở hai người là hoàn toàn dư dả. Tô Cẩn Hồng tương đối vừa lòng với căn hộ này, nếu nhà ở không có vấn đề gì thì anh sẽ đi thăm Lãnh Đan Thu. Tô Cẩn Hồng trở lại biệt thự lấy đồ ăn mà dì Vương đã chuẩn bị, trước khi đi thì thông báo cho quản gia: “Chú Trương, mấy ngày tới cháu sẽ không ở đây, lúc đó toàn bộ tài liệu của công ty trực tiếp đưa đến căn chung cư ở gần đại học S.” “Vâng, cậu Hồng.” Nhanh chóng tới bệnh viện, giống như hôm qua, Tô Cẩn Hồng bày từng món ra chuẩn bị đút cho Lãnh Đan Thu. Thìa đến bên miệng cô, Lãnh Đan Thu quay mặt đ: “Cảm ơn”. Cô tạm dừng một chút rồi dịu dàng nói: “Cẩn Hồng. Tôi tự ăn được.” Tô Cẩn Hồng bị từ “Cẩn Hồng” làm cho bất ngờ, không biết làm sao đành đưa bát đũa cho cô. Tuy rằng anh nói có thể gọi anh là “Tô Cẩn Hồng” hoặc “Cẩn Hồng” nhưng ai mà ngờ được cô gọi thật chứ! Bị một người khác phái gọi thân mật như vậy, Tô ẩn Hồng có chút không được tự nhiên, né tránh ánh mắt của Lãnh Đan Thu. Lãnh Đan Thu nhìn đôi tai ửng hồng của Tô Cẩn Hồng, cảm xúc kín đáo lóe lên khiến người khác khó nắm bắt. Ngoài mặt thì vẫn dịu dàng mềm mại. Cảm nhận được không khí giữa hai người hơi cứng ngắc, Tô Cẩn Hồng ho một tiếng, tìm lời nói: “Một chút nữa cô theo tôi về là được, đồ của cô đã dọn qua rồi.” Một tiếng “vâng” vang lên, hai người lại rơi vào yên lặng. Nhìn Lãnh Đan Thu ăn từng miếng nhỏ, tốc độ ngày càng chậm, có chiều hướng dừng lại. Tô Cẩn Hồng không nhịn được: “Sao cô ăn ít vậy?” Nói rồi lại gắp một ít thịt gà vào bát cô, không khỏi lải nhải: “Cô ăn nhiều một chút mới có thể nhanh chóng bình phục. Ăn ít vậy sao được?” Đồ ăn trong bát ngày càng nhiều, Lãnh Đan Thu vội vàng ngăn Tô Cẩn Hồng lại: “Thật sự là tôi không thể ăn được nhiều như vậy.” “Sao không thể ăn được? Chỉ có một chút xíu, cô không giảm béo đấy chứ?” Lãnh Đan Thu bị thằng cha trai thẳng này K.O rồi. Anh ta không biết rằng sức ăn của con gái kém hơn con trai nhiều sao? “… Tôi không giảm béo, thật sự không thể ăn hết nhiều như vậy.” Tô Cẩn Hồng đành phải ấp úng thu đũa lại: “Thôi được rồi, ăn không được thì đừng ăn.” Để tránh đề tài sức ăn này Lãnh Đan Thu ngắt lời anh: “Sao anh lại mặc một cái sơ mi giống như hôm qua?” Tô Cẩn Hồng cúi đầu nhìn, không để ý nói: “Không phải màu áo sơmi một màu đều giống nhau sao? Tôi thấy loại này cũng tốt. Hôm nay tôi còn nhờ quản gia đưa thêm vài cái sơ mi cùng kiểu khác màu nữa.” Lãnh Đan Thu sợ ngây người: “Sao anh lại muốn mặc cùng một kiểu sơ mi? Sao không thử mấy kiểu khác?” Tô Cẩn Hồng kinh ngạc, đây là vấn đề gì? Đồ mua không phải để mặc à? Còn hỏi nữa? “Đương nhiên là để mặc. Không cần thử mấy kiểu khác, chỉ áo sơmi thôi mà, tôi cảm thấy một màu cũng tốt mà.” Lãnh Đan Thu: “…” Câu này cô không đáp được. “Tẹo nữa đi mua thêm vài cái sơ mi cho anh đi.”
Tô Cẩn Hồng vừa định nói “nhưng mà tôi có rất nhiều” ấy thế mà mới bị Lãnh Đan Thu liếc mắt một cái, ma xui quỷ khiến anh đồng ý rồi. Coi như là giúp cô tập thể ɖu͙ƈ vậy. Tô Cẩn Hồng tưởng Lãnh Đan Thu muốn đi dạo phố nhưng mà không như dự đoán của anh, Lãnh Đan Thu thật sự nghiêm túc chọn áo sơmi cho anh, một tiệm đồ nữ cũng không vào. Cô chọn rất nhanh, cầm ba bốn cái sơ mi bắt Tô Cẩn Hồng đi thử. Mỗi cái sơ mi đều là một màu, nhưng mà ở cổ tay hoặc là cổ áo sẽ có một ít chi tiết tinh xảo thêm vào. Có khi là dùng chỉ bạc thêu, có khi là một nếp hoa văn màu vàng nhỏ. Phù hợp với yêu cầu đồ một màu của Tô Cẩn Hồng nhưng không hề đơn điệu như vậy. Tô Cẩn Hồng từ phòng thử đồ ra, phụ nữ xung quanh đều nhìn anh. Đồ được sơ vin kĩ càng, thiết kế tinh tế tôn lên vai rộng cùng chân dài của anh. Khóe môi hơi cong, cười như không cười lại mang theo vài phần bất kham. Lãnh Đan Thu tới gần Tô Cẩn Hồng, sửa lại cổ áo cho anh. Giây phút khi cô tới gần, hô hấp của Tô Cẩn Hồng như ngừng lại, cả người cứng đờ. Anh không quen hành động thân mật như này với người khác giới. Lúc Lãnh Đan Thu cảm nhận được sự căng cứng của than thể Tô Cẩn Hồng, không khỏi có chút buồn cười: Chuyện thân mật hơn nữa cũng đã làm mà giờ này mới biết xấu hổ? Cô cố tình hạ tốc độ sửa sang cổ áo xuống, tay cố ý vô tình sượt qua cổ Tô Cẩn Hồng. Quả nhiên, người Tô Cẩn Hồng vẫn cứng lại, cho đến khi cô lùi lại, lúc đó Lãnh Đan Thu cảm thấy được Tô Cẩn Hồng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà chính Tô Cẩn Hồng lại không nhận ra. Lãnh Đan Thu có chút buồn cười lại vô cùng nghi hoặc, từ sau lầnTô Cẩn Hồng chủ động đến trường học đón cô, thái độ của anh có sự chuyển biến. Lúc trước cô tưởng là vì đứa nhỏ, chỉ là bây giờ không còn con nữa mà anh vẫn tốt với cô. Thậm chí lúc đối mặt với cô thỉnh thoảng sẽ có chút hồi hộp. Cô rõ không vì sao Tô Cẩn Hồng đột nhiên thay đổi như vậy. Trêи tay Tô Cẩn Hồng xách ba bốn túi, cảm thấy hơi ngượng ngùng. Một người đàn ông như anh đi cùng con gái mà chỉ toàn mua quần áo cho anh, còn cô gái kia thì trắng tay. Như vậy sao được. Tô Cẩn Hồng kéo Lãnh Đan Thu đi vào cửa hàng đồ cho nữ: “Cô cũng mua vài món đồ đi. Tôi trả tiền.” “Không cần đâu, quần áo của tôi cũng đủ mặc rồi.” “Tôi cho cô thử, cô cũng đừng dông dài như vậy.” Tô Cẩn Hồng tùy tiện chọn vài bộ quần áo nhét vào tay cô, nhân viên bên cạnh nhanh trí vây lại đây, khuyên Lãnh Đan Thu vào thử. “Chị ơi, bạn trai chị muốn mua đồ cho chị, chị nhận tấm lòng của anh ấy đi.” Dưới ánh mắt đánh giá của mọi người, Lãnh Đan Thu không có mặt mũi nào đi nói Tô Cẩn Hồng không phải bạn trai của cô. Xung quanh là giọng nói khuyên cô đi thử đồ, Lãnh Đan Thu đành phải khuất phục. Nhưng khi nhìn màu sắc của quần áo trong tay, cô bất đắc dĩ nói: “Tôi tự chọn được không?” Tô Cẩn Hồng cũng phát hiện quần áo mình vừa mới lấy hình như không ổn. Anh sờ cái mũi, hơi xấu hổ, “Cô tự chọn đi, tôi không rành lắm.” Tô Cẩn Hồng ngồi trêи ghế chờ Lãnh Đan Thu ra. Lãnh Đan Thu thay một bộ rồi ra hỏi anh: “Đẹp không?” Tô Cẩn Hồng gật đầu: “Đẹp.” Một lát sau, “Cái này thì sao?” “Cũng đẹp.” “Còn cái này?” “Cái này cũng đẹp.” Lãnh Đan Thu cực chẳng đã, không hài lòng liếc anh một cái: “Ngoại trừ đẹp ra anh có thể nói đáp án khác được không? Anh cảm thấy cái nào đẹp nhất?” Tô Cẩn Hồng buồn rầu nghĩ nghĩ, “Tôi thật sự cảm thấy cái nào cũng đẹp cả.” Lãnh Đan Thu há mồm chuẩn bị phản bác câu trả lời của anh, anh lại nhanh nhẹn bổ sung một câu: “Người đẹp thì mặc gì cũng đẹp hết.” Tim Lãnh Đan Thu trong nháy mắt như bị cái gì đánh trúng không nói nên lời. Tô Cẩn Hồng thở dài nhẹ nhõm chạy đi tính tiền. Anh thật sự cảm thấy nhìn qua rất đẹp, còn về phần cái nào đẹp thì? Cái gì cũng đẹp cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]