Tầng cao nhất của tập đoàn Lâm thị, thư ký cầm một số tài liệu đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc. “Cốc cốc cốc.” “Vào đi.” Thư ký bước vào phòng, để tài liệu xuống, khẽ cúi đầu, đứng trước bàn làm việc nói: “Tổng giám đốc Lâm, tôi để tài liệu ở đây ạ.” “Ừm.” “Còn mười phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu. Giám đốc các bộ phận đều đã đến phòng họp. Ngài xem thế nào?” “Năm phút nữa tôi sẽ đến.” Thư ký mở cửa ra ngoài, đi về phía phòng họp, vừa đi vừa tươi cười chào hỏi đồng nghiệp. Hôm nay giám đốc Lâm mặc một bộ âu phục màu tím rất đẹp, vừa quyến rũ vừa có lực sát thương. Nhớ tới bộ dáng mạnh mẽ, khôn khéo, giỏi giang của giám đốc Lâm, hai mắt thư ký sáng rực, không nhịn được đầy vẻ mê mẩn. Trong văn phòng, Lâm Miên Miên bỏ kính xuống, lấy điện thoại di động ra xem giờ. Không biết có chuyện gì mà nhóm lớp cấp ba thường ngày yên tĩnh, hôm nay lại sôi nổi bất thường. Màn hình khóa đều là thông báo tin nhắn. Lâm Miên Miên tình cờ mở nhóm ra xem thì thấy mọi người đang thảo luận về việc họp lớp cấp ba. Cô cũng có chút hứng thú. “Mọi người muốn tụ tập sao?” Mọi người thấy Lâm Miên Miên bình thường lặn mất tăm, nay bỗng dưng nói chuyện thì tin nhắn càng dồn dập. “Đúng vậy, ở khách sạn Hill. Cậu có đến không?” Lớp trưởng nói: “Tôi thống kê danh sách tham gia rồi. Miên Miên, nếu cậu đến thì nói với tôi.” “Wow, giám đốc Lâm nói chuyện với chúng ta này!” Có người trêu chọc. Nhất thời, các bạn cùng lớp nhắn tin càng nhiều hơn. Lâm Miên Miên hơi nhớ nhung nhìn những cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ. Suy nghĩ một lúc quyết định tham gia lần tụ họp này. “Tớ sẽ tham gia, lớp trưởng ghi tên tớ vào nhé.” Nhìn thời gian đã gần đến giờ họp. Cô cầm tài liệu, định nhắn xong câu này sẽ đi sang phòng họp. “Phải rồi Tô Cẩn Hồng có tới không? Tớ gửi tin nhắn cho cậu ấy nhưng cậu ấy chưa từng trả lời.” Cả nhóm im lặng trong vài giây. Loading... “Miên Miên, cậu không biết sao? Tô Cẩn Hồng gặp phải khủng bố ở sân bay G..” Cửa thang máy mở ra, trên màn hình điện thoại của cô hiển thị tin nhắn cuối cùng này. Trong khoảnh khắc, cô bị chấn động mạnh. “???” Trước cửa phòng họp, thư ký mở cửa và mời cô vào. Trưởng nhóm thuyết trình đã bước lên phía trước. Sự chú ý của giám đốc các bộ phận đều đã tập trung vào slide trình chiếu. Lâm Miên Miên lần đầu tiên ngẩn người trong cuộc họp. Cô không dám nghĩ về nội dung sau dấu ba chấm, dù biết rõ là Tô Cẩn Hồng có lẽ lành ít dữ nhiều. Đến khi giám đốc các bộ phận bắt đầu trình bày, Lâm Miên Miên buộc mình phải tập trung vào nội dung cuộc họp. Khi mọi người kết thúc trình bày, cô vẫn bình tĩnh nhận xét về từng bộ phận. “Tan họp.” Lâm Miên Miên mở Wechat ấn vào nick của Lý Ngọc An. Thư ký bên cạnh cô bắt đầu báo cáo. Lâm Miên Miên sốt ruột vẫy tay nói, “Để sau hãy nói.” “Có đó không?” “Có chuyện gì vậy? Tổng giám đốc Lâm có thời gian tìm tôi nói chuyện cơ.” Giọng điệu trêu chọc của Lý Ngọc An không hề thay đổi. Nhưng Lâm Miên Miên không có thời gian chú ý đến những điều này. Tay cô run rẩy đánh vài từ: “Tô Cẩn Hồng xảy ra chuyện gì vậy?” “…” “?” “Cậu ấy đã… Nhiều năm rồi, cậu không biết sao?” Lâm Miên Miên không thể chịu đựng nổi ngã xuống ghế. Cô mờ mịt, cô không tin, cô không biết phải làm gì. Như thể có con thú nào đó đang gào thét trong tim, đau đớn xé lòng. Tại sao? Tại sao lại là cậu ấy? Cậu ấy tốt như vậy! Cậu ấy tốt như vậy!!! Lâm Miên Miên dựa vào lưng ghế, nước mắt rơi trên khóe mi. Dần dần, nước mắt rơi ngày càng nhiều, đầu tiên là một giọt, một hàng rồi Lâm Miên Miên bật khóc nức nở. Cô che miệng gục lên bàn, nước mắt dần ướt đẫm tay áo. Trên mặt toàn là nước mắt, cô không nhìn rõ màn hình. Cô lấy áo lau nước mắt. “Cậu có rảnh không?” Lý Ngọc An: “Nếu nói chuyện về Tô Cẩn Hồng thì lúc nào cũng được.” “Nửa tiếng nữa, tôi lái xe đến đón cậu.” “Được.” Lâm Miên Miên hắng giọng, bắt đầu bấm số điện thoại nội bộ: “Tiệc rượu tối nay hủy bỏ, buổi chiều tôi ra ngoài có việc. Công việc còn dang dở sẽ xử lý vào ngày mai. Trừ khi có việc khẩn cấp, đừng gọi cho tôi.” “Vâng, tôi sẽ đi thông báo.” Lâm Miên Miên lau nước mắt. Đi đến phòng nghỉ bên cạnh văn phòng, thay một bộ âu phục màu đen. Sau khi thay quần áo, cô ấy như khoác thêm một bộ áo giáp cứng rắn. Ngay sau đó, Lâm Miên Miên đến nơi đã hẹn trước. Lý Ngọc An đã đợi ở đó. Chàng trai luôn đùa cợt trong ký ức bây giờ cũng đã có râu, biểu cảm nghiêm túc, thể hiện nét quyến rũ của đàn ông. Sau khi Lý Ngọc An lên xe: “Chúng ta đi đâu?” Lâm Miên Miên nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, “Tôi không biết.” Lý Ngọc An nhìn biểu cảm của cô: “Nếu cậu không nghĩ ra nơi nào thì tôi lái xe có được không? Đưa cậu đến một nơi.” Lâm Miên Miên im lặng thay đổi chỗ ngồi. “Cậu mới biết về việc của Tô Cẩn Hồng à?” “Đúng vậy.” “Bảo sao trong lễ tang của cậu ấy tôi đã gặp bố mẹ cậu và Ngô Niệm Đồng. Tôi vẫn luôn thắc mắc sao cậu không đến.” Lâm Miên Miên mờ mịt, lặp lại một lần nữa: “Cha mẹ tôi và Ngô Niệm Đồng?” “Ừ, bố mẹ cậu. Có lẽ họ không muốn nói với cậu vì sợ cậu đau lòng.” “…” Lâm Miên Miên không có sức để đổ lỗi cho bất cứ ai. Cả người cô như trống rỗng, lại giống như có một luồng sức mạnh trong cơ thể. Sức mạnh đó khiến cô muốn khóc, muốn gào thét, muốn hủy diệt. Dần dần trên đường ngày càng ít xe cộ. Xe dừng lại ở một nghĩa trang.
Lý Ngọc An dừng lại và nói, “Đến rồi, xuống xe thôi.” Lâm Miên Miên lặng lẽ đi theo anh, lướt qua từng phần mộ. Cô không dám tưởng tượng chàng trai khôi ngô, chu đáo, dũng cảm trước đây giống như những người đã nằm lặng lẽ bên dưới. Đi đến phần mộ của Tô Cẩn Hồng, cô nhìn vào bức ảnh đen trắng đang mỉm cười hệt như trong kí ức. Cô biết mình sẽ không có nó. Chàng trai thu hút sự chú ý của tất cả các cô gái trên sân đã không còn. Cậu sẽ không thể khinh bỉ cô được nữa. Sẽ không có ai vừa cười nhạo lại vừa giúp đỡ cô, khiến cô vừa tức giận vừa cảm kích. Thậm chí cậu ấy còn chưa trả lời tại sao, chỉ trả lời một câu ngớ ngẩn là coi cô như em gái. Nhưng tại sao? Tại sao lại là cậu ấy? Tại sao!!! Lâm Miên Miên cuối cùng không khống chế được, ôm đầu cúi xuống khóc, chẳng màng đến hình tượng. Mắt Lý Ngọc An cũng ươn ướt, nhưng anh ta đã trải qua điều đó một lần nên không thất thố như vậy, chỉ âm thầm đưa giấy cho Lâm Miên Miên. Khi Lâm Miên Miên ra khỏi nghĩa trang, mọi thứ như đã trôi qua mấy đời rồi. Cô nhìn ánh mặt trời chói lọi, cười nhạo. Cậu thấy đấy, mặt trời vẫn rực sáng, cuộc sống vẫn đang tiếp tục ra. Lý Ngọc An thấy tinh thần cô không bất ổn, liền ngồi vào vị trí lái, lẳng lặng lái xe, cho cô thêm chút thời gian. Trở lại thành phố. “Cảm ơn, làm mất một buổi chiều của cậu rồi.” “Không sao đâu.” Lâm Miên Miên khởi động xe, chuẩn bị về nhà. Cửa sổ xe dần đóng lại. Khi cửa xe sắp đóng hẳn, Lý Ngọc An không nhịn được nói, “Thấy cậu ngày hôm nay, Tô Cẩn Hồng đã không bảo vệ cậu vô ích.” Trở về nhà, cô thay đồ ngủ rồi nằm trên giường, yên lặng, không suy nghĩ gì. Một lúc sau, Ngô Niệm Đồng về nhà. “Miên Miên, em xem chị mua cho em Comex rồi này.” Lâm Miên Miên mở cửa phòng nhưng không nhìn đồ trên tay Ngô Niệm Đồng. Cô ấy bình tĩnh hỏi: “Tất cả mọi người đều biết chuyện của Tô Cẩn Hồng?” Biểu cảm của Ngô Niệm Đồng lập tức thay, ấp úng nói: “Em biết rồi à.” Lâm Miên Miên nhắm mắt lại, biết rằng gia đình cô đang cố bảo vệ cô, cố nén sự xúc động muốn phát điên. “Em biết rồi.” Sự bình tĩnh của Lâm Miên Miên càng khiến Ngô Niệm Đồng lo lắng. “Miên Miên, nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi. Khóc ra sẽ tốt hơn.” Lâm Miên Miên ôm lấy Ngô Niệm Đồng, không có sức để gào khóc, ngây người nhìn xuống đất. Nước mắt chảy dài trên má rồi thấm vào cổ áo. “Em chỉ là không hiểu, cậu ấy tốt như vậy, sao lại gặp phải loại chuyện này.” Ngô Niệm Đồng đau lòng an ủi Lâm Miên Miên. Có một số lời không đành lòng nói ra. Chuyện mỗi người gặp phải trong đời không giống nhau. Ông trời cũng không vì người đó tốt hay không mà cho họ sống ngắn hay dài. Ngày hôm sau, Lâm Miên Miên vẫn đi làm như bình thường. Có điều trong tim cô như thiếu mất một mảnh, không thể bù đắp được. Chẳng mấy chốc, mọi người trong công ty phát hiện ra giám đốc Lâm ngày càng nghiêm khắc và ít cười hơn, cũng dành nhiều thời gian hơn ở trong văn phòng. Lâm Miên Miên cuối cùng vẫn không đến họp lớp bởi vì thời gian buổi họp trùng với thời gian đám cưới của Chu Nghiêu Bân. Hai nhà có nhiều dự án hợp tác. Nếu Lâm Miên Miên không tham dự đám cưới, hai nhà không hòa hợp, giới truyền thông lại ồn ào một phen. Trong tiệc cưới, Lâm Miên Miên nâng ly, mỉm cười chúc mừng Chu Nghiêu Bân và vợ mới cưới: “Anh Nghiêu Bân, chị dâu, em chúc anh chị trăm năm hạnh phúc.” Chu Nghiêu Bân ôm eo vợ một cách tự nhiên: “Ha ha ha, cảm ơn Miên Miên đã chúc phúc. Vợ anh không tiện uống rượu, để anh uống thay cô ấy.” Sau đó sảng khoái uống cạn ly rượu. Tiệc cưới dần kết thúc, Ngô Niệm Đồng lo lắng nhìn Lâm Miên Miên: “Miên Miên, em có sao không? Chị thấy em uống hơi nhiều rồi.” Lâm Miên Miên lắc đầu, bảo cô ấy đừng lo lắng. Cô mỉm cười cay đắng trong lòng. Khi cô buồn, cô sẽ không say. Vài ngày sau, Lâm Miên Miên đến thăm nhà họ Tô. Có lẽ vì mất đi con trai, bố mẹ Tô già đi nhanh chóng. Nhìn họ, Lâm Miên Miên xúc động, cô thầm quyết định về sau sẽ thay Tô Cẩn Hồng chăm sóc họ. Sau một thời gian, thành phố S có tin đồn rằng bố mẹ Tô đã chấp nhận Lâm Miên Miên làm con gái nuôi của họ. Vài năm sau, Ngô Niệm Đồng cũng kết hôn và sinh đôi hai bé gái. Cô ấy bắt đầu thúc giục Lâm Miên Miên: “Miên Miên, em cũng nên kết hôn rồi.” Lâm Miên Miên chỉ luôn cười cho qua. Ngô Niệm Đồng đành thở dài, không ép buộc cô nữa. Nhiều năm trôi qua, Lâm Miên Miên nằm trên giường, đeo mặt nạ thở, cô đã đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Một giọng nói vang lên bên tai cô: “Ký chủ đã được lựa chọn, đang kiểm tra linh hồn, đếm ngược mười giây chính thức bắt đầu: 10, 9, 8, 7, 6…” Lời cuối sách: Lâm Miên Miên, tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị, đã dẫn dắt Lâm thị lên đỉnh cao trong sự nghiệp. Cả đời cẩn trọng, tiếc là không kết hôn và không có con, khiến các thế hệ sau này hối tiếc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]