Chương trước
Chương sau
Sau khi lên lớp 11, lớp của Tô Cẩn Hồng và Vương Du Bối ở cạnh nhau. Vương Du Bối thường gọi cậu ra đưa nước uống, trái cây, đồ ăn vặt.
Sau vài lần như vậy Tô Cẩn Hồng đã hiểu ra cô ta có ý gì. Vì sợ gặp phải cô ta, giờ ra chơi cậu đều ra ngoài đến khi có chuông mới vào lớp.
Vương Du Bối táo bạo đến nỗi cả lớp Tô Cẩn Hồng đều biết việc này, thậm chí có không ít người ủng hộ và giúp đỡ Vương Du Bối khiến cậu càng khó trốn tránh.
Tô Cẩn Hồng vẫn luôn giữ im lặng. Cậu nhẹ nhàng lấy chai nước trong tay Lâm Miên Miên, ngẩng đầu lên uống hết nửa chai.
Lâm Miên Miên mải hỏi Tô Cẩn Hồng đang trốn cái gì nên không nhận ra cậu uống chai nước Chu Nghiêu Bân cho mình. Đến khi cô phát hiện ra liền giận dữ đánh cậu một cái.
“Đồ khốn kiếp! Chai nước này là anh Nghiêu Bân cho tôi, tôi còn chưa uống tí nào.” Lâm Miên Miên tức ấm ức nói.
Tô Cẩn Hồng vừa tránh cái đánh của Lâm Miên Miên vừa hét lên: “Chỉ là một chai nước thôi mà, tôi sẽ mua cả thùng trả cho cậu sau.”
Thế nhưng trong lòng cậu lại rất vui vẻ: Phá hoại kế hoạch tặng nước của nam chính (Hoàn thành)
Vương Du Bối thở dốc chạy tới thấy hai người đang đánh nhau nhưng hành động lại thân mật thì thấy đỏ mắt ghen tị với Lâm Miên Miên. Ngô Niệm Đồng đau đầu nhìn hai người đánh nhau nhưng không có cách nào ngăn lại.
“Vương Du Bối.” Ngô Niệm Đồng xấu hổ chào hỏi, muốn nhắc nhở Lâm Miện Miện.
Tô Cẩn Hồng vừa thấy Vương Du Bối lập tức bỏ chạy nhanh như chớp, vừa chạy vừa nói: “Lần sau trả cho cậu, đừng tức giận nhé!”
Lâm Miên Miên không đuổi kịp Tô Cẩn Hồng, quay sang nhìn Ngô Niệm Đồng, oán giận nói: “Tô Cẩn Hồng quả thật là cái đồ khốn kiếp!”
Vương Du Bối gượng cười: “Lâm Miên Miên, Tô Cẩn Hồng làm gì khiến cậu tức giận à?”
“Cậu ta lấy mất chai nước anh Nghiêu Bân cho tôi!” Nghĩ đến là Lâm Miên Miên lại tức giận: “Quả thật là cái đồ khốn kiếp!”
Nghe vậy, sắc mặt Vương Du Bối tối sầm lại, không nói một lời bỏ đi. Quay về nghe thấy bạn thân Trương Văn Quyên trêu mình cùng Tô Cẩn Hồng, Vương Du Bối lại nghĩ đến mối quan hệ thân mật của Lâm Miên Miên và Tô Cẩn Hồng, buồn bực nói: “Cậu đừng nói nữa!”
“Sao vậy Bối Bối? Tô Cẩn Hồng bắt nạt cậu à?” Trương Văn Quyên đoán chắc chỉ có chuyện của Tô Cẩn Hồng mới khiến Vương Du Bối không vui.
Quả nhiên, Vương Du Bối bắt đầu tức giận nói: “Cậu có biết tớ vừa nhìn thấy cái gì không? Tô Cẩn Hồng cùng với Lâm Miên Miên và Ngô Niệm Đồng nói chuyện, cậu ấy lấy chai nước của Lâm Miên Miên nhưng nhìn thấy tớ thì lại bỏ chạy.” Nhớ lại dáng vẻ chạy trối chết của Tô Cẩn Hồng, Vương Du Bối liền cảm thấy vừa buồn vừa tức vừa ghen tị với Lâm Miên Miên. Tại sao cô ta lại được cậu ấy đối xử khác biệt như vậy?
“Nhưng cả khối đều biết Lâm Miên Miên thích Chu Nghiêu Bân.” Trương Văn Quyên không tin hai người kia có gian tình, do dự nói: “Bối Bối, có phải là cậu nghĩ nhiều rồi không? Có thể là vì trước kia ngồi cùng bàn nên họ mới có mới có quan hệ tốt hơn bình thường một chút. Hơn nữa cậu phải tin tưởng Tô Cẩn Hồng không phải loại con trai cặn bã trêu đùa con gái chứ.”
“Tô Cẩn Hồng đương đương nhiên không phải loại người ấy, nhưng nhỡ là Lâm Miên Miên cố ý trêu đùa cậu ấy thì sao?”
“Đừng tức giận! Hay là cậu đi hỏi Tô Cẩn Hồng xem cậu ấy có thích Lâm Miên Miên không. Nếu như cậu ấy thực sự thích Lâm Miên Miên thì…” Trương Văn Quyên đồng tình nhìn Vương Du Bối, nói nửa chừng lại thôi.
“Nếu Tô Cẩn Hồng thực sự thích Lâm Miên Miên thì tớ cũng sẽ không từ bỏ, Lâm Miên Miên không xứng.” Vương Du Bối quyết đoán nói, càng quyết tâm muốn để Tô Cẩn Hồng thấy rõ bản chất xấu xa của Lâm Miên Miên.
Trương Văn Quyên thở dài, không nói gì nữa. Cô biết Vương Du Bối một khi đã quyết định điều gì thì rất khó thay đổi, chỉ có thể hy vọng Tô Cẩn Hồng đừng tổn thương cô ấy.
Trước giờ tự học buổi tối, Tô Cẩn Hồng cầm theo chai nước, gõ gõ chiếc bàn gần cửa: “Cậu gọi giúp tôi Lâm Miên Miên ra đây được không?”
“Lâm Miên Miên, có người tìm cậu!”
Lâm Miên Miên đang vui vẻ nói chuyện cùng Ngô Niệm Đồng, miễn cưỡng nhìn ra cửa. Vừa nhìn thấy là Tô Cẩn Hồng cô đã không muốn đi. Ngô Niệm Đồng đẩy đẩy cô thì cô mới không tình nguyện đi ra.
Vương Du Bối ngồi sau lưng Lâm Miên Miên nghiến răng, âm trầm nhìn ra cửa chú ý hai người họ.
“Cậu tìm tôi làm gì?” Lâm Miên Miên sốt ruột nói.
“Tôi đến nhận lỗi với cậu.”
Lâm Miên Miên nhìn thoáng qua chai nước trong tay Tô Cẩn Hồng, định quay người đi vào.
Tô Cẩn Hồng giữ tay Lâm Miên Miên, cười lấy lòng: “Đừng tức giận nữa! Tôi mua một chai khác trả cậu đây. Cậu tha thứ cho tôi được không?”
Nhìn mặt Tô Cẩn Hồng, Lâm Miên Miên phì cười, đập vào tay cậu, trừng mắt: “Làm phiền cậu rồi.”
Nhận lấy chai nước, Lâm Miên Miên vẫy tay: “Đến giờ tự học rồi, cậu về đi, tôi vào lớp đây.”
Vừa quay người, Lâm Miên Miên va vào Vương Du Bối.
“Lâm Miên Miên, cậu không thích Tô Cẩn Hồng thì đừng trêu đùa cậu ấy.”
Vương Du Bối giận dữ hét lên: “Cậu không thương cậu ấy thì sẽ có người khác đau lòng vì cậu ấy.”
Học sinh đi trên hành lang tò mò nhìn về phía ba người họ, học sinh trong lớp cũng nhìn ra ngoài hóng chuyện, nhỏ giọng suy đoạn họ có phải tình tay ba không. Tô Cẩn Hồng và Lâm Miên Miên nghe câu nói của Vương Du Bối cũng ngơ ngác.
Tô Cẩn Hồng bối rối, do dự nói: “Vương Du Bối, có phải cậu hiểu lầm rồi không? Sao Lâm Miên Miên lại trêu đùa tôi chứ?” Còn chưa kịp giải thích gì, Tô Cẩn Hồng nhìn thấy thầy chủ nhiệm khoa văn đứng sau Vương Du Bối và Lâm Miên Miên, ấp úng chào: “Em chào thầy ạ!”
“Ba em đang làm cái gì?” Thầy Tề nghiêm khắc nhìn ba người họ, đặc biệt là hai nữ sinh lớp mình.
Học sinh trên hành lang lập tức giải tán, học sinh trong lớp nghiêm túc quay lại đọc sách nhưng vẫn vểnh tai lên nghe ngóng tình hình bên ngoài.
“Ba em lên văn phòng của tôi”
Ba người họ chán nản đi theo thầy giáo. Lâm Miên Miên cúi đầu trừng Tô Cẩn Hồng, ánh mắt như muốn giết chết cậu ta.
Toi rồi! Tô Cẩn Hồng trong lòng kêu khổ. Lần này vừa không thể giải thích cho thầy giáo vừa khiến Lâm Miên Miên tức giận. Cậu nhìn sang Vương Du Bối đi bên cạnh, âm thầm thở dài: đây rốt cuộc là chuyện gì vậy!
Cầu Cầu khinh bỉ ký chủ ngu ngốc của mình lại khiến mọi việc trở nên phức tạp, nhìn giá trị độc ác của nữ phụ không tăng lên mới thở phào nhẹ nhõm. Nó cực kỳ đau đầu: Tại sao ký chủ có thể biến một nhiệm vụ cấp F trở nên phức tạp như vậy được chứ.
Tô Cẩn Hồng không biết mình đang bị hệ thống khinh bỉ, bước vào văn phòng, trong lòng chuẩn bị sẵn tâm lý nghênh chiến với bão táp.
Khi vừa bước vào văn phòng, thầy chủ nhiệm năm lớp 10 của Tô Cẩn Hồng liền nhận ra hai học sinh cũ của mình, nói đùa với chủ nhiệm lớp Lâm Miên Miên: “Sao thế thầy Tề? Ba em này làm gì khiến thầy giận dữ vậy?”
“Sắp đến giờ tự học rồi, ba em học sinh này còn ở ngoài hành lang lôi kéo. Hai nữ một nam còn ra thể thống gì!”
Tô Cẩn Hồng liền giải thích: “Em lấy của Lâm Miên Miên một chai nước nên đem một chai khác trả cho cậu ấy.”
“Lâm Miên Miên em nói xem.” Thầy Tề bất đắc dĩ nhìn hai học sinh của mình.
Lâm Miên Miên giơ chai nước lên: “Đúng thế ạ. Giờ thể dục Tô Cẩn Hồng lấy chai nước của em nên vừa nãy mang trả ạ.”
“Sao cậu ta lại lấy chai nước của em?” Thầy Tề phát hiện điểm kì lạ, nhíu mày hỏi.
Tô Cẩn Hồng và Lâm Miên Miên nhìn nhau, ánh mắt Lâm Miên Miên giận dữ, Tô Cẩn Hồng phải nhanh chóng nghĩ lý do để giải thích.
“Thầy Tề, đây là hai học sinh lớp tôi năm ngoái, hai em ngồi cùng bàn với nhau. Chắc là giờ thể dục Tô Cẩn Hồng khát nước nên uống nước của Lâm Miên Miên.” Thầy chủ nhiệm lớp 10 của Tô Cẩn Hồng cười cười giúp họ giải thích với thầy Tề.
Tô Cẩn Hồng nhìn thầy chủ nhiệm lớp 10 đầy cảm kích, thầy giơ chén trà lên chớp chớp mắt. Tô Cẩn Hồng Tô Cẩn Hồng bị hành động dễ thương này của thầy chọc cười, trong lòng thầm cười trộm sao lúc trước lại không phát hiện ra thầy chủ nhiệm lớp 10 lại thú vị như vậy.
“Vậy Vương Du Bối, em ra hành lang làm gì?” Thầy Tề tiếp tục hỏi.
“Em…” Vương Du Bối bối rối không biết nên giải thích thế nào, đột nhiên nghĩ ra.
“Em nhìn thấy Tô Cẩn Hồng nên ra ngoài hỏi cậu ấy bao giờ trả em chai nước.”
Thầy Tề nhìn hai học sinh lớp mình rồi lại nhìn Tô Cẩn Hồng, trong lòng đầy cảnh giác.
“Con trai không nên đến lớp văn quá nhiều, nam nữ vẫn cần giữ khoảng cách.”
Tô Cẩn Hồng hơi cúi đầu: “Vâng ạ”. Tô Cẩn Hồng bất đắc dĩ nhìn thầy Tề đề phòng mình.
Thực tế thầy Tề cũng không có ấn tượng tốt với Tô Cẩn Hồng. Trong lòng ông thầm quyết định về lớp sẽ bảo học sinh của mình tránh xa việc yêu đương.
Thầy Tề tiếp tục nói một lúc về việc nam nữ cần phải giữ khoảng cách rồi mới cho ba người họ về lớp.
Ra khỏi văn phòng ba người đều thở phào nhẹ nhõm. Lâm Miên Miên trừng mắt nhìn Tô Cẩn Hồng, giẫm lên giày cậu ta một cái rồi về lớp.
Tô Cẩn Hồng bị giẫm không thấy đau, chỉ đau lòng cho đôi giày mới mua của mình.
Tâm trạng Vương Du Bối buồn bực, đang định về lớp.
“Vương Du Bối tôi có chuyện muốn nói với cậu. Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện đi không nên để thầy cô nhìn thấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.