Edit: Reeu Beta: Xanh bị điếp lai dí sml. Dưới cái nhìn chăm chú lại hung dữ của Lâm Miên Miên, giọng Tô Cẩn Hồng càng ngày càng nhỏ, câu cuối cùng gần như không còn nghe thấy gì. Cuối cùng Tô Cẩn Hồng dứt khoát nằm sấp xuống bàn, vùi đầu vào cánh tay, chỉ có thể nhìn thấy lỗ tai đang đỏ bừng. Lần đầu tiên Lâm Miên Miên nhìn thấy một nam sinh không tim không phổi, da mặt dày như Tô Cẩn Hồng lại có bộ dạng xấu hổ thẹn thùng, giấu đầu giống như một con đà điểu. Một nam sinh mà có thể mặt dày đi mua đồ dùng của nữ sinh, quả thật cũng làm khó cậu ta quá rồi!! Nghĩ vậy, Lâm Miên Miên không khỏi mềm lòng đi vài phần, tha thứ cho cậu ta lần này làm hại cô bị đau bụng kinh. Ngoài ra cũng là tại cô không cẩn thận nên không chú ý ngày, cậu ta đi mua băng vệ sinh quả thật cũng là có ý tốt. "Kí chủ!! Giá trị độc ác của nữ phụ lại giảm 15%, hiện tại chỉ còn 10%!" Tô Cẩn Hồng vẫn vùi đầu vào cánh tay như cũ: "Cậu đừng có mà nói chuyện, hãy để cho tôi được yên tĩnh." Cầu Cầu nhìn kí chủ mình, bộ dạng xấu hổ không dám gặp người, không nhịn được an ủi: "Kí chủ, không việc gì đâu, anh xem anh xấu hổ một chút mà đổi lại được kết quả là giảm 15%, thật đáng giá. Lạc quan lên, anh xấu hổ vài lần nói không chừng liền hoàn thành nhiệm vụ! Nữ phụ sẽ không bao giờ độc ác nữa!" "..." Tô Cẩn Hồng rất mệt mỏi, tại sao trên thế giới này lại tồn tại một cái hệ thống ngu xuẩn như vậy? "... Cậu vẫn nên câm miệng đi..." Cầu Cầu rất tủi thân nuốt lời nói lại, kí chủ thật là hung ác QAQ Tan học, Tô Cẩn Hồng hận không thể không ngẩng đầu lên, cứ như vậy làm thời gian vĩnh viễn dừng lại vào giờ phút này. Nhưng mà... Giống như có người đang chọc vào mình? Tô Cẩn Hồng vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi mắt mờ mịt của Lâm Miên Miên, khuôn mặt nháy mắt liền đỏ, ánh mắt lưỡng lự không dám nhìn thẳng: "Cậu chọc tôi làm gì?" "Đưa cái kia cho tôi?" Lâm Miên Miên cũng rất xấu hổ, cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm xuống nền nhà trả lời. "Cái gì?" "Cậu bảo đưa cái gì?" Nghe thấy Tô Cẩn Hồng lại còn hỏi cái gì, Lâm Miên Miên cực kỳ tức giận, Tô Cẩn Hổng là một kẻ ngốc à? "Ai biết được... là lá la." Tô Cẩn Hồng đột nhiên phản ứng lại, tuy rằng không biết tại sao cô ấy lại đột nhiên thay đổi chú ý nhưng vẫn nhanh chóng cầm băng vệ sinh nhét vào trong ngăn bàn của Lâm Miên Miên. Sau đó nhấc băng ghế, chừa đủ độ rộng cho Lâm Miên Miên đi ra ngoài rồi lại tiếp tục vùi mặt vào cánh tay, không muốn nhìn Lâm Miên Miên nữa. Lâm Miên Miên tức giận trừng mắt liếc cậu ta một cái. Bây giờ mới biết xấu hổ sao? Cái lúc mắc sai lầm ngu xuẩn như thế sao không nhớ? Con trai đều là lũ ngu ngốc à? Lâm Miên Miên lặng lẽ ở trong lòng khinh bỉ, sau đó thu dọn đồ rồi chuẩn bị đi tìm giáo viên chủ nhiệm lớp xin nghỉ tiết tự học buổi tối. Tô Cẩn Hồng cảm giác đằng sau có người vừa đi qua, vài phút sau mới dám ngẩng đầu lên. Nhìn khoảng trống bên cạnh và chiếc bàn đã được dọn sạch sẽ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: Chắc là cô ấy xin về nhà nghỉ ngơi... Cũng tốt, đỡ cho nhau phải xấu hổ. Ngày hôm sau, bên cạnh Tô Cẩn Hồng vẫn trống không như cũ, chưa hề có người ngồi. Ngày thứ ba rốt cuộc Lâm Miên Miên cũng đi học. Tô Cẩn Hồng âm thầm quan sát thấy rằng ngoại trừ dáng vẻ hơi yếu ớt thì nhìn qua Lâm Miên Miên trông không khác gì bình thường. Chắc là không có chuyện gì. Lâm Miên Miên phớt lờ Tô Cẩn Hồng, ngồi ở trên ghế của mình nghịch sách, không nhìn cậu cũng không nói chuyện với cậu. Tô Cẩn Hồng nghĩ rằng cũng đã qua hai ngày chắc là không có việc gì cả. Nếu cô ấy đã ngượng không mở miệng nói chuyện thì mình, thân là một nam sinh, cũng nên chủ động làm hòa. Cậu mặt dày lại gần chọc chọc Lâm Miên Miên: "Lâm Miên Miên, sao cậu lại không để ý tới tôi? Còn giận tôi sao?" Lâm Miên Miên tức giận trừng cậu một cái: "Hừ, cậu cũng biết là tôi đang giận hả?" Tô Cẩn Hồng cười lấy lòng, nghiêng đầu ghé vào bàn nhìn cô ra vẻ ấm ức nói: "Cậu xem, tôi cũng là có ý tốt thôi, cậu tha thứ cho tôi đi tôi đảm bảo lần sau tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa." Nói xong còn giật giật nhẹ quai đeo cặp của cô. Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Tô Cẩn Hồng, Lâm Miên Miên không nhịn được cười, đập cái tay đang kéo quai cặp của cô: "Không được động chạm." Tô Cẩn Hồng nhìn thấy Lâm Miên Miên cười, ánh mắt sáng lên tiếp tục chọc cánh tay cô và nghịch hộp bút của cô. Lâm Miên Miên vừa quay lại nhìn, Tô Cẩn Hồng liền làm mặt quỷ lấy lòng, mãi đến khi Lâm Miên Miên nhịn không được cười ra tiếng: "Được rồi, cậu đừng động đậy, tôi không tức giận nữa, học bài nhanh đi." Tô Cẩn Hồng lúc này mới buông tay, mối quan hệ giữa hai người họ lại khôi phục như thường ngày. Giữa trưa tan học, Chu Nghiêu Bân đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng học. "Miên Miên!" Chu Nghiêu Bân vui vẻ vẫy tay với Lâm Miên Miên. Tô Cẩn Hồng thấy nam chính xuất hiện, đi châm lại, nhìn chằm chằm nam chính xem hắn ta lại muốn làm gì. "Anh Nghiêu Bân, sao anh lại tới đây?" "Miên Miên, anh tới mời em đi ăn cơm để xin lỗi, chuyện lần trước ở công viên sinh thái là anh không đúng, đều là do anh! Anh quá ngu ngốc, không nhìn ra cô ta lại độc ác như vậy, còn làm hại em." Chu Nghiêu Bân vội vàng nói, chán nản đấm đấm đầu. "Cho nên Miên Miên, em đừng không để ý đến anh được không?" Lâm Miên Miên nhìn nam sinh mình đã thích rất lâu đang ở trước mặt thành khẩn xin lỗi, hy vọng mình có thể tha thứ cho hắn. Cô thở dài nói: "Anh Nghiêu Bân, em không trách anh nhưng hi vọng sẽ không có lần sau nữa." Chu Nghiêu Bân nhếch khóe môi tạo ra đường cong tuyệt đẹp, giọng điệu nghiêm túc nói: "Miên Miên, anh đảm bảo sẽ không có lần sau nữa đâu!" Chút không thoải mái trong kí ức của Lâm Miên Miên nhạt đi một ít. Rõ ràng là cô rất thích nam sinh trước mặt này, tâm tình khổ sở dần dần bị chôn dấu. "Thật trùng hợp, hôm nay tôi cũng muốn xin lỗi Lâm Miên Miên." Tô Cẩn Hồng nhanh chóng đi chen vào giữa bọn họ, kéo Lâm Miên Miên về phía sau mình rồi khiêu khích nhìn thoáng qua Chu Nghiêu Bân. Cậu dè dặt cúi đầu xin lỗi Lâm Miên Miên: "Lâm Miên Miên, hôm nay tôi cũng muốn xin lỗi cậu. Lần trước tôi không nên mua vị kem cho cậu, tôi đáng lẽ ra nên mua cho cậu vị chocolate." Nghe vào tai Chu Nghiêu Bân giống như là trào phúng, thằng nhãi này đang cười nhạo mình xin lỗi tay không sao? Khoan đã, bọn họ đã thân thiết tới mức tặng quà rồi ư? Chu Nghiêu Bân ở trong lòng lại âm thầm ghi hận Tô Cẩn Hồng thêm vài phần. Lâm Miên Miên mệt mỏi nhìn hai nam sinh trước mắt giống như gà chọi đang trừng mắt nhìn đối phương, không muốn lại xảy ra chuyện ba người xấu hổ ăn cơm giống như lần trước. Con trai cũng thật là vô vị! Lâm Miên Miên vốn muốn cùng ăn cơm theo nguyện vọng của Chu Nghiêu Bân nhưng giữa đường lại bị Tô Cẩn Hồng chặn ngang nên cảm thất rất nhạt nhẽo. Cô tức giận hướng về phía hai người họ xua xua tay: "Tôi sẽ đi ăn cùng với đám bạn thân, hai người tự đi ăn với nhau đi." Nói xong Lâm Miên Miên kéo cánh tay nữ sinh bên cạnh đi thẳng, cũng không hề quay đầu nhìn lại. Tô Cẩn Hồng và Chu Nghiêu Bân trừng mắt nhìn nhau một cái, một câu cũng không nói, hai người đi về hai hướng khác nhau. - Lời tác giả: (không có vở kịch nhỏ nên không làm)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]