Tư Nam bế Thiên Duy một mạch vào phòng. Vẫn như mọi khi anh nhẹ nhàng đặt cậu lên giường. Thiên Duy chóng tay xuống giường đẩy người lên, ngước mắt nhìn Tư Nam. Cậu thấy rõ ánh mắt mê mụi của Tư Nam nhìn cậu, anh cũng nhẹ nhàng áp môi mình vào môi cậu. Thiên Duy nhắm mắt lại để cảm nhận sự thô bạo của anh nhưng đôi lại anh ấy chỉ nhẹ nhàng hôn cậu rồi từ từ cởi áo cậu ra.
Đáng lý nên vui nhưng Thiên Duy lại chẳng quen với nhịp điệu này.
“Ưm, hình như…bị anh dưỡng đến cho…Ưm”.
“Lỗi của anh, anh sẽ cố kiềm chế lại”.
“Không, anh không cần kiềm chế đâu, cứ làm như anh muốn”. Thiên Duy tỏ ra hờ hững và đầy dò xét.
Tư Nam nghe vậy nhưng lại không vui cho lắm. Anh nhẹ nhàng hôn cậu giây sau liền cắn môi cậu.
“Á”.
Tiếp đến anh lại áp chế mà hôn sâu Thiên Duy. Bất giác cậu cảm giác toàn bộ cơ thể anh ấy đè nặng lên người cậu.
“Ý em là vậy sao, Duy Duy, anh giận thiệt đó, rốt cuộc em xem anh là gì vậy, tên cạn bã làm mấy chuyện đồi bại sao”. Anh đừng lại, liếc mắt nhìn tủ đầu giường rồi lôi mấy thứ “ đồ chơi” ra.
Thiên Duy thấy chúng liền có chút hoảng. Cậu đẩy anh ra.
“Khoan đã”.
Tư Nam sám mặt. “Không phải em nói muốn anh làm gì cũng được sao?”. Anh định nhét thứ đó vào trong nhưng nghĩ gì đó Tư Nam liền quăng chúng ra, rồi anh nghiến răng đưa ngón tay mình vào trong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cai-menh-em-van-ben-anh-chu/3356322/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.