Sáng ngày hôm sau, Thiên Duy mở mắt ra đã thấy Tư Nam ra khỏi phòng từ lúc nào. Cậu nhìn đồng hồ cũng chỉ mới 7h30 còn rất sớm. Cậu lười biếng lăn qua lăn lại trong chăn rồi nhắm mắt lại định ngủ tiếp. Bỗng cánh cửa mở ra, Tư Nam mặc tạp dè trên tay cầm theo cái chảo bước vào. Bên trong là chiếc áo sơ mi trắng tinh.
Tư Nam kéo chăn ra, lên tiếp bảo:
- Duy Duy, đến lúc dậy rồi em còn định ngủ đến khi nào? Hôm nay cũng là một ngày khá quan trọng đấy.
Thiên Duy kéo lại cái chăn giọng lười biếng nói:
- A Nam, một tý thôi.
Tư Nam tiếp tục bảo:
- Không phải em đã ngủ khá lâu rồi sau, đủ rồi dậy đi.
Thiên Duy không cam tâm ngồi dậy, cậu nhìn anh rồi cười với anh:
- A Nam, chào buổi sáng.
Tư Nam như có giọng điện chạy qua vậy, anh cũng đáp lại bằng một nụ cười trầm ấm:
- Chào buổi sáng, Duy Duy của anh.
Bỗng tiếng điện thoại vang lên, Tư Nam hơi bực vì nó đã phá hỏng không khí của cả hai nhưng cũng bắt máy vì đó là cuộc gọi của Vương Vy. Không biết cô ta đã nói gì nhưng Tư Nam khá là ngạc nhiên rồi bảo sẽ đến ngay lập tức. Thiên Duy cũng thắc mắc chẳng biết chuyện gì đang diễn ra.
Rồi anh vội kéo cậu thay đồ các kiểu sau đó chạy một mạch vào bệnh viện. Khi bước vào phòng. Cậu thấy Thế Thịnh đang nằm trên giường bên cạnh có cô y tá đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cai-menh-em-van-ben-anh-chu/2659781/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.