Chiếc xe taxi cứ băng băng trên đường, càng lúc nó càng ra khỏi thành phố. Trước mắt Thiên Duy là rừng cây rậm rạp, um tùm, cây nào cây nấy cao vài chụp mét. Hầu như chẳng thấy nhà dân ở đâu cả, con đường bây giờ như một kẻ độc hành giữa rừng cây hoang vu. Cũng may bầu trời lúc này mới giữa trưa nên vẫn có chút ánh sáng lọt vào nếu bây giờ mà là buổi tối thì đáng sợ biết mấy.
Thiên Duy cảm thấy có gì đó rất lạ. Chỉ là một gameshow thôi có cần quay ở đây không? Cậu kiểm tra điện thoại xem có sóng không, kết quả là không có gì cả. Cậu kéo áo chị Thiên Hà. Chị ấy hoang mang nhìn cậu. Cả chị ấy cũng thấy rất bất thường.
Thiên Duy nhìn người lái xe, cả xe và người lái điều do công ty bên đó đưa đến, cậu hỏi:
- Anh ơi, chúng ta có đi sai đường không vậy? Tôi thấy chúng ta vào rất sâu khu rừng rồi.
Nhìn qua kính chiếu hậu cậu chỉ thấy được khuôn mặt gầy gò, mắt đầy quầng thâm, thiếu sức sống. Tên tài xế ngáp vài cái, đôi mắt cứ lờ đờ cứ như người nghiện thuốc.
Anh ta trả lời lại với cậu cọc lóc mà có vẻ hằng hộc:
- Làm gì có, tên đó chỉ sao thì tôi đi vậy thôi.
Thiên Duy nhíu mày:
- [ Tên đó?]
Thiên Duy kéo áo nháy mắt với chị Thiên Hà. Chị Thiên Hà mở to mắt khó hiểu.
Thiên Duy bắt đầu vở diễn của mình. Cậu lục lội trong túi như đang kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cai-menh-em-van-ben-anh-chu/2659774/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.