Hoài An chậm rãi mở mắt ra. Cô mơ hồ nhìn xung quanh liền thấy Tư Nam, đầu của chị hiện tại vô cùng nhức nhói, đôi mắt đen bóng chị nhíu lại rồi chị đưa tay lên ôm đầu mình. Tư Nam quan sát chị, tâm trạng anh khá hỗn độn phần thì lo cho Hoài An, phần thì nghi ngờ chuyện này do chị gây ra vì sợi dây kia quá lỏng nhưng biểu cảm của chị như vậy thì làm sao mà giả được.
Tư Nam dìu chị đứng dậy liền hỏi:
- Em không sao chứ?
Hoài An ngỡ ngàng nhìn anh rồi liên tục nhìn xung quanh:
- Tư Nam, đây là đâu vậy?
Tư Nam hỏi chị:
- Bộ em không nhớ gì hả?
Hoài An đầu vẫn còn đau, cô cố nhớ lại xem đêm qua xảy ra chuyện gì. Như chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô ôm đầu liên tục nói: “không, không”, trông vẻ mặt vô cùng hốt hoảng.
Tư Nam vẫn không hiểu chuyện gì cố gắng nắm chặt lấy cô, liên tục nói to:
- Hoài An, bình tĩnh lại nào, Hoài An.
Cô vùng vằng, la khóc rất lớn như thể Tư Nam làm gì cô vậy. Tư Nam cũng bất lực không biết nên làm gì, anh bèn ôm thật chặt cô vào lòng để trấn tĩnh cô lại, được ôm bất ngờ nên Hoài An không còn kêu gào nữa nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên má cô.
Một lúc lâu sau đó, Tư Nam thấy Hoài An có vẻ đã bình tĩnh lại rồi nên anh bỏ cô ra, Tư Nam lau đi nước mắt trên má cô, nhỏ nhẹ bảo:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cai-menh-em-van-ben-anh-chu/2659750/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.