Bên ngoài đã là buổi chiều, những tia nắng đỏ chói cuối cùng của ngày cũng đã chiếu rọi xuống tầng tầng mái nhà. Văn phòng của Tư Nam cũng nhuộm một màu im lặng đến đáng sợ.
Tư Nam vẫn ôm chầm lấy cậu, đôi mắt anh đượm một màu u sầu. Nhưng Thiên Duy lại chẳng hiểu gì cả, cậu vẫn để mặc cho anh ôm, cậu choàng tay ôm lấy Tư Nam.
- A Nam, có chuyện gì vậy? Nói cho em biết được không?
Tư Nam lộ rõ vẻ âu sầu, anh ôm cậu chặt hơn nữa. Anh nhắm nghiền mắt lại, một giây sau, anh kiên định mở mắt, rồi buông cậu ra.
- Không có gì, anh chỉ lo là buổi họp báo tới có vấn đề gì thôi.
Thiên Duy rơi vào trầm lặng, nhìn anh một lúc lâu, cười tươi bảo:
- Tên này, làm tưởng chuyện gì quan trọng. À, hôm nay anh có tăng ca không?
Tư Nam miễn cưỡng cười lên:
- Không có.
Thiên Duy vui vẻ đáp lại:
- Vậy lát nữa anh đi với em đến siêu thị, em muốn mua ít đồ ăn.
Tư Nam liền đồng ý. Lúc này, Tư Nam đã cười lên, nụ cười vui vẻ, hạnh phúc và phảng phất chút điển trai. Thiên Duy cũng thầm cười. Đôi lúc, chỉ cần thấy người mình yêu vui vẻ, cười đùa thì trong lòng đã rất vui rồi.
Thiên Duy ghé sát đầu vào Tư Nam hôn lên má anh, rồi nhẹ nhàng nói:
- A Nam, em sẽ luôn bên anh.
Mắt của Tư Nam như có ánh sáng chiếu rọi vào, mọi phiền muộn như bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cai-menh-em-van-ben-anh-chu/2659366/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.