Từ cái hôm cãi nhau đến bây giờ, Thanh Hùng và An Anh chưa ai chịu mở lời. Cả hai lo lắng cho nhau nhưng lại vì chuyện này mà trở nên xa cách.
An Anh có vài lần đến tìm Kim Vũ để mà nói chuyện nhưng cậu ấy cũng chỉ lắc đầu chẳng nói gì với cô. Rất có thể Thanh Hùng yêu cầu họ không nói bất cứ thứ gì cho cô biết.
“ Bọn họ xem mình là gì vậy, một bông hoa để trưng bày sao?”. Cô nghĩ vậy.
Chị ngồi gục đầu xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu, đôi mắt nhìn về một hướng đầy kiên định. “ Được rồi, đây là các người ép tôi”.
Vào một buổi sáng sớm nọ. Ba người đàn ông trong nhà rời khỏi nhà từ rất sớm, lúc mà mặt trời chưa kịp ló dạng. Cả ba mặt bộ com lê đen, đi giày đen và cả chiếc xe hơi cũng màu đen. Họ lên xe và xe lao đi thật nhanh.
Bên trong tòa nhà, An Anh nhìn ra từ hướng cửa sổ, đôi mắt thêm phần kiên định. Cô giơ điện thoại lên, bên trong là một tấm bản đồ, với một dấu chấm đỏ đang chuyển động. An Anh bước lại giường của mình lấy ra một thiết bị ghi âm gắn ở ra vào. Chị đã chuẩn bị từ mấy ngày trước và cuối cùng chị lấy một cuộn dây thừng ném và cửa sổ và trèo xuống. Đi ra khỏi lối đường mòn, một bóng xe đã chờ sẳn trước mặt, chị leo lên và nói.
“Chiếc xe trước mặt”.
“Được”. Giọng một người đàn ông trầm khàn vang lên.
Chiếc xe lăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cai-menh-em-van-ben-anh-chu/2659333/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.