Chương trước
Chương sau
...

Nguyệt Nhi ôm lấy cánh tay cô: "Ta muốn theo công tử về cơ! Dù sao cũng không biết đi đâu chi bằng ở bên công tư là tốt nhất!"

Khuynh Hạ rùng mình lùi về sau mấy bước thì va phải người ở phía sau lưng. Cô quay ra định xin lỗi thì phát hiện ra nam chủ Quân Niệm đứng ngay đằng sau nhìn cô cười cười?

Cô lúng túng cúi đầu để không bị nhận ra: "Hoàng... à nhầm! Xin lỗi vị sư huynh này, vừa nãy ta... uh sơ suất không để ý nên..."

Sao tự nhiên tên nam chủ này lại ở đây? Mong hắn không nhận ra a, nếu không thì toang cô rồi...

Tiểu Niệm ôm đống đồ ăn vặt giải thích: "Nam chủ đi vi hành xem đời sống dân chúng đó! Do kí chủ xui nên đụng trúng thoi!"

Đúng là xui thật... Chắc là bước chân ra cửa cô quên chưa xem ngày...

Nguyệt Nhi kéo cô xuống rồi dang tay che chắn cô, nhìn hắn trách móc: "Ngươi sao lại va vào phu quân của ta hả? Lỡ phu quân của ta bị thương ở đâu thì sao? Cậy cao hơn nên bắt nạt nhau à?"

Ui có mỹ nhân bảo vệ ta kìa! Cảm động quá! À khoan đã.... Hắn là nam chủ, là hoàng thượng đó! Những lời vừa rồi có bị tính là khi quân không nhỉ?

Quân Niệm nhạc nhiên: "Đây là phu quân của ngươi?"

Nguyệt Nhi lườm hắn ta rồi ôm lấy cô: "Đúng vậy!"

Hắn kéo lấy tay cô nói nhỏ vào tai: "Nàng cho ta nhiều bất ngờ thật đấy! Còn mang về hẳn một nương tử?"

Khuynh Hạ đáng thương chỉ có thể bất lực hỏi: "Sao bệ hạ nhận ra ta a?"

"Nàng ngày trước có mấy lần mặc đồ nam trang còn chạy ra khoe với ta có đẹp không? Đúng nhận sai cãi?"

Đó là nguyên chủ chứ cô đâu có biết gì đâu? Biết thế không trốn đi chơi nữa...

Cô kéo ống tay áo hắn, gương mặt ủy khuất: "Bệ hạ...! Có gì thì đừng trách phạt cô nương đấy! Cứ phạt thần thiết là được..."

Đáng sợ quá! Cô sẽ không bị hắn xử tử đấy chứ? Cô còn iu đời lắm, chưa muốn kết thúc nhanh vậy đâu :


Nhìn cô như này khiến hắn càng muốn bắt nạt cô hơn, trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi khó tả....

Trước hết thì giải quyết con bạch tuộc hồng (Nguyệt Nhi) đang quấn lấy cô mới được. Hắn thấy ngứa mắt này giờ rồi đấy!

Nguyệt Nhi khó chịu: "Ngươi là ai mà cứ quấy lấy phu quân của ta vậy!?"

Quân Niệm đen mặt hướng về Khuynh Hạ nói: "Người này ở phủ đã có mấy chính thất rồi! Ngươi vẫn muốn gả cho hắn?"

Cô... cô có mấy chính thất hồi nào cơ chứ? À mà cung nữ, nô tì hầu cận có tính là chính thất ko nhỉ?

Nguyệt Nhi: "Vậy thì ta làm tiểu thiếp cũng được! Mặc dù... hơi thiệt thòi chút nhưng mà được yêu chiều hơn >:) "

"Kể cả hắn lăng nhăng, đào hoa, lười biếng?"

Cô làm gì tệ như hắn nói đâu chứ :
"Không sao! Phu quân vẫn iu ta là được!!" Nguyệt Nhi ôm cô nhõng nhẽo~

Hic! Cảm động quá, mỹ nhân bảo vệ ta kìaaaaaa! Dangiu quá! Trái tim cô tan chảy mất thoii

Quân Niễm vẫn ko có ý bỏ cuộc: "Hắn thấy ngươi xinh nên mới thế thôi, chứ có iu ngươi đâu?"

Uh thì.... cũng đúng đúng. Ko cãi được =')

Bạch tuộc hồng (Nguyệt Nhi) mặt dày: "Thế tại sao ko làm thế với người khác mà lại thế với ta? Chứng tỏ là iu ta rồi còn gì nữa? Đúng nhận sai cãi?"

Hắn khó chịu, sát khí trong mắt dần đặc lại. Nếu không phải cô bảo hắn không được làm hại thì hắn đã băm con bạch tuộc hồng đang cuốn lấy cô kia rồi...

Khuynh Hạ nhìn con ngươi nổi giông bão kia liền đẩy Nguyệt Nhi ra nói nhỏ: "Có thể khiến cô nương thất vọng... nhưng mà ta vẫn phải nói! Thật ra ta là nữ cải nam trang nên chúng ta không thể..."

Mặc dù làm mỹ nhân tổn thương có chút đau lòng nhưng mà thà làm vậy còn hơn làm nam chủ hắc hóa. Cô bị ánh mắt đáng sợ kia nhìn chằm chằm đến sắp khóc rồi....

"Công... Thật sự là nữ sao?"



"Thật xin lỗi a!"

Nguyệt Nhi buồn bã sắp khóc: "Làm sao bây giờ! Pháp luật không cho hai cô nương lấy nhau..."

Đây là điều mà mỹ nhận lo lắng á? Hình như sai sai?

Sau một hồi năn nỉ, lấy lí do không có người bầu bạn thì nam chủ mới miễn cưỡng để bạch tuộc hồng Nguyệt Nhi kia ở cung chơi để làm bạn với cô. Nguyệt Nhi sau khi biết cô là Hoàng hậu thì có chút bất ngờ nên sau đó...

À mà làm gì có sau đó! Nguyệt Nhi vẫn quấn cô chặt kín không chút kẽ hở...

...

Trưa hôm sau, Khuynh Hạ mới tỉnh dậy được. Cô vừa cử động người thì đau nhói ở phía eo với hông, dấu vết ái muội đỏ, tím đầy khắp người.

Hic! Tên nam chủ kia sao mạnh bạo quá vậy! Làm chết cô rồi! Không biết hôm qua hắn giận cái gì mà vừa vào phòng đã đè cô lên giường làm tới sáng...

Khóc 7749 lần cũng chưa hết đau!

Khuynh Hạ cố lết thân xác bị ăn sạch này xuống giường để mặc y phục, bộ y phục hôm qua... chắc không mặc được nữa rồi.

Vì đau nên cô khoác tạm y phục mỏng manh nên người rồi ngồi bàn bắt đầu ăn bánh.

Bánh đậu bùi bùi, bánh đỗ đỏ mềm mại, bánh bao thơm phức này nữa.... Không sao! Lấy đồ ăn bù lại tinh thần cũng được.

Quân Niệm bước vào nhìn thấy cô đang ăn có chút... giống giống con chuột nhỏ.

"Nàng ăn từ từ thôi!" Dangiu ghê!

Nhìn thấy vết mờ trên cổ cô, hắn có chút đau lòng. Vốn đêm qua định phạt nhẹ thôi, tại cô mê hoặc quá khiến hắn không tự chủ kiềm được. Có hơi mạnh bạo quá....

Hắn ngồi đằng sau vòng tay qua ôm lấy eo rồi vùi mặt vào cổ cô gặm nhấm. Mùi hương của cô sộc thẳng vào mũi hắn, mang chút ngọt ngào thoang thoảng mùi sữa...

Khuynh Hạ: "???" Cổ cô còn chưa đủ vết hay gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.