"Vũ Tình? Là nàng phải không?"
Âm thanh chứa đựng sự lo lắng bỗng cất lên trong không gian yên tĩnh. Một tay người nọ đỡ chiếc gậy của nàng, một tay cầm lấy tay khác của nàng tránh cho nàng làm càn.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Vũ Tình sững người ra một lúc, nàng bật khóc. Nước mắt không ngừng tuôn trào qua khóe mắt, rơi xuống đất.
Ngay lúc tưởng chừng như cả thế giới kết thúc, nàng gặp được cọng rơm cứu mạng. Chẳng cần có một mảnh đoàn tụ đầy cảm động gì? Nghe thấy âm thanh quen thuộc ngay cả nằm mơ nàng cũng không dám nghĩ đến. Nàng càng nghĩ, nỗi nhớ càng lún sâu hơn.
Chẳng biết từ lúc nào, nàng đã động tâm rồi. Trước kia chỉ nghĩ, nàng ỷ vào tình cảm của Dạ Quân dành cho Vũ Tình nên nàng không lo sợ. Mà dù có lo sợ mình sẽ không có nơi ăn nằm thì cũng ỷ có thân phận hoàng hậu. Ít nhất là nàng cũng không chết đói.
Nhưng ở với Dạ Quân quá lâu, chẳng biết lúc nào tâm nàng cũng đã giao cho hắn. Lúc nàng được người ta cứu, ý nghĩ đầu tiên khi tỉnh dậy chính là muốn trở về. Nhưng nàng đâu có sức? Đến thân mình còn dở sống dở chết mà đòi đi cứu Dạ Quân sao?
Nàng trở về, thứ nhất không thể trở về, thứ hai Dạ Quân đang bị thương. Nàng trở về sẽ chỉ đem lại gánh nặng. Vốn nghĩ rằng sau khi hồi sức một chút sẽ trở về, sau đó sai người cảm ơn người đã cứu mạng. Ai ngờ, lại bị người ta bán. Đến sức phản kháng cũng không có,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bao-quan-hung-han-sung-ai-ta/963141/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.