"Hoàng thượng, nếu hiện tại người mà đi thì thanh danh của hoàng hậu sẽ...sẽ..."
An công công nói được vài câu thì im bặt. Bởi vạt áo mới nãy còn ở đây hiện tại đã phi thân đi từ lúc nào không hay. Nhìn thân hình phiêu dật, điểm nhẹ mũi chân, thân nhẹ như yến khuất dần.
An công công cảm thán.
Chậc, sao ông lại quên mất vị đó có võ công nhỉ? Hơn nữa còn không hề tầm thường. Lần đó khi cứu vị đó về, thân thể đầy máu nhưng không thể làm giảm sự uy nghiêm vốn có.
Ánh mắt đó, âm thanh đó lần đầu tiên An công công được lĩnh giáo. Sau khi tỉnh dậy thứ đầu tiên vị đó nói đến lại là "Hoàng hậu đâu?" dọa ông khiếp đảm một hồi. Mong là lần này mọi sự thành công, hoàng thượng cứu được người về. Nếu không...ông cũng không vô duyên vô cớ bị cơn phẫn nộ của ai đó mà vô cùng không khỏe đâu.
An công công nhìn Tiểu Lý Tử đang ngồi chật vật ở dưới, bỗng nhớ ra cái gì đó.
"Tiểu Lý Tử."
Nghe thấy âm thanh quen thuộc của công công nhà mình. Tiểu Lý Tử ngẩng đầu lên, theo bản năng đáp lại.
"Dạ?"
"Lê của ta đâu?"
Tiểu Lý Tử đảo mắt liên hồi, quay mặt đi chỗ khác. Ho khù khụ.
"Dạ...ơ...con...con...quên...rồi ạ."
"Quên?"
"Dạ vâng, con xin lỗi, con đi mua ngay đây."
Tiểu Lý Tử đứng phắt dậy, vừa chạy ra đến ngưỡng cửa thì nghe thấy tiếng "đứng lại" của sư phụ nhà mình. Nhất thời sợ đến tái mét mặt mày. Tiểu Lý Tử đi từng bước chậm chạp đến chỗ sư phụ, không dám ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bao-quan-hung-han-sung-ai-ta/963139/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.