"Cô nương, khăn đã đưa nhưng đến tay người đó hay không thì tôi cũng không chắc."
Tiểu nhị nói một lèo, Vũ Tình quan sát ánh mắt. Chỉ thấy ánh mắt trong veo và chứa đầy sự chân thành, không giống nói dối. Vũ Tình thở dài.
"Vất vả cho ngươi rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi."
"Vậy...ta về trước nha."
"Ừm."
Bóng dáng tiểu nhị vừa khuất, Vũ Tình ngồi sụp xuống. Hai tay nàng ôm mặt, những giọt lệ mặn chát không biết tựa bao giờ lương theo kẽ tay chảy xuống.
Nóng bỏng, y hệt cảm giác chua sót lúc này của nàng vậy. Cứ một chút hy vọng được thắp lên thì lại bị một thế lực nào đó lại vùi dập xuống, không ngừng nghiền nát.
Nghiền nát từng tia hy vọng, nghiền nát trái tim nàng.
Tiểu nhị nói như thế thì khả năng trở về của nàng là rất thấp, hầu như là con số không tròn trĩnh. Mệnh nàng tại sao lại khổ thế này? Xuyên không không có thân thích thì thôi đi, đằng này lại còn phải sống không ra sống, chết không ra chết thế này. Sau này nàng còn biết trở về nhìn mặt mọi người làm sao?
Khoan?!
Từ khi nào mới có một chút khó khăn thế này mà nàng lại khóc lóc ỉ ôi như thế? Đường đường là một người hiện đại xuyên sang mà mới nếm một chút khổ đã đổ lệ thế này.
Như vậy không được?! Nàng theo chủ nghĩa tư tưởng hoàn toàn mới, từ khi nào lại dựa dẫm vào nam nhân, dựa dẫm vào Dạ Quân như thế? Không có hắn nàng không sống được sao? Không có hắn nàng sẽ chết sao? Tất nhiên là không?!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bao-quan-hung-han-sung-ai-ta/963137/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.