" Nào...lên đây"
Dạ Quân vỗ vô yên ngựa rồi liếc nhìn Vũ Tình. Người khác nhìn vào liền biết ý tứ của Dạ Quân, Vũ Tình cũng không ngoại lệ. Ý tứ của hắn là bảo nàng tự lên.
Nhưng mà..nàng đến cả một chút kiến thức cơ bản còn không có thì biết lên bằng cách nào?
Để không lộ ra sơ hở, Vũ Tình đành phải lẽo đẽo leo lên lưng ngựa. Chỉ khổ lỗi là con ngựa cao quá, đến leo cũng không nổi thì làm ăn được gì.
Dạ Quân thấy nàng loay hoay mãi cũng không lên được thì liền xuống ngựa, hắn một tay nhấc bổng Vũ Tình lên. Sau đó, hắn lại nhảy lên lưng ngựa. Để Vũ Tình đằng trước, hắn ngồi phía sau.
Hai người cứ thế đi vào trong rừng, cũng không mang theo bất cứ thị vệ nào cả. Bởi lẽ, cũng chỉ đi một chút rồi về thì cần gì chứ?.
" Nàng cầm dây cương xem..."
Vũ Tình liền nghe theo, nàng cầm cương được một lúc. Một cảm giác bối rối lấn áp nàng, nàng nước mắt ngắn nước mắt dài..
Tại sao? Tại sao? Lại khó điều chỉnh quá vậy?. Nếu đổi lại là Dạ Quân không ở phía sau giúp nàng thì chắc chắn nàng sẽ bị hất văng ra lúc nào chẳng hay.
Nàng khóc không ra nước mắt, cố nén cho cảm xúc không trở lên hỗn độn.
" Hãy thả lỏng, đừng căng cứng người lên như thế...sẽ khó chỉnh dây cương"
Nghe thấy âm thanh từ tốn phía sau nàng cảm thấy an tâm phần nào.
Nàng hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm lý. Cảm giác căng thẳng lúc đầu dần không còn nữa, Vũ Tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bao-quan-hung-han-sung-ai-ta/963128/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.