Lục Thanh Uyên cứ nằm ở trong lòng Du Đường mãi như thế cho đến khi cạn khô nước mắt.
Hắn vùi đầu vào cổ y luyến tiếc cọ tới cọ lui rồi nhẹ giọng nói: "Đường Đường, kế tiếp anh sẽ nhìn thấy một Lục Thanh Uyên chân thật nhất."
"Hoặc là nói là kẻ điên thì càng thích hợp hơn."
"Nếu anh không thế chấp nhận được một người như em thì bây giờ hãy mau chạy trốn đi."
Giọng của hắn rất chậm rãi cất giấu suy sụp và tuyệt vọng: "Hơn nữa anh cứ yên tâm, kể cả anh có chạy trốn thì ván trò chơi này cũng sẽ tính là anh thắng."
"Em nhất quyết sẽ không làm khó anh."
Du Đường không ngờ Lục Thanh Uyên sẽ nói ra những lời này, y dò hỏi theo bản năng: "Em muốn tính cho anh thắng kiểu gì? Lại phá vỡ khế ước sao?"
"..........Ừm."
"Vậy em sẽ thế nào?"
Lục Thanh Uyên cười sằng sặc rồi trả lời: "Sẽ chẳng thế nào cả."
"Lục Thanh Uyên." Du Đường đẩy hắn ra, nghiêm túc nhìn vào mắt Lục Thanh Uyên, gằn giọng nói từng chữ:
"Anh sẽ tin tưởng bất cứ điều gì em nói."
"Cho nên, nói thật đi, nếu anh từ bỏ em, em sẽ thế nào?"
Lục Thanh Uyên ngẩng đầu lên gom cả bóng dáng Du Đường vào đáy mắt, hắn mím chặt môi cười khổ: "Em sẽ bị nhốt ở trong phó bản trò chơi này, vô hạn luân hồi."
Du Đường giật mình, lửa giận bùng lên, lạnh giọng hỏi: "Em đã tính toán cho kết cục này kể từ trước khi bắt đầu ván thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543804/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.