Tiếng nổ mạnh phát ra từ phía dưới thang máy, toàn bộ không gian hầm ngầm chấn động, bùn đất bay tán loạn cuốn tấm thép cửa thang máy đánh úp về phía mọi người, Du Đường thừa dịp hỗn loạn tìm đúng góc độ, nhấc chân nhẹ nhàng đáp tấm thép văng ra rồi hô lên: "Tất cả nằm sấp xuống!!" 
Trần Thụ kéo mấy người phụ nữ nằm rạp xuống đất, còn Vương Chí Bân cũng cuộn người trên mặt đất không dám lộn xộn. 
Chờ đến khi đợt sóng nhiệt của vụ nổ mạnh kết thúc, nhìn về hướng thang máy mới phát hiện chiếc thang máy đã bị nổ tan tành, hiện tại chỉ còn dư lại dây cáp lủng lẳng, hoàn toàn cắt đứt đường chạy trốn của tất cả mọi người. 
Vương Chí Bân thất kinh hồn vía: "Tại sao lại như vậy?! Chúng ta đã đào hết bom ra rồi mà?! Hơn nữa thời gian còn chưa hết, tại sao bom lại nổ!!" 
Lão vừa dứt lời, âm thanh máy móc lại vang lên: [ bởi vì các bạn phá hủy quy tắc của trò chơi, chưa được sự cho phép đã dỡ bỏ hết bom dưới đất. Cho nên thang máy của các bạn tan tành rồi, hy vọng các bạn có thể mau chóng nghĩ ra được biện pháp khác để trở lại thế giới hiện thực.] 
Du Đường: "???" 
Y kinh ngạc nhìn về phía Lục Thanh Uyên, nhưng hắn chỉ chớp chớp mắt mấy cái, bộ dáng xem chừng rất vui vẻ. 
Ý tứ trên mặt rất rõ ràng: Ta cũng chẳng biết nên làm cái gì bây giờ, mấy người tự cầu phúc đi. 
Du Đường đang muốn nhảy vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543794/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.