Chương trước
Chương sau
Lục Thanh Uyên ngủ rồi.

Đây là việc cả hai người đều không ngờ đến.

Bởi vì thiên sứ và ác ma thực ra không cần thiết phải ngủ.

Bọn họ thậm chỉ có thể mấy năm liên tục không ngủ cũng chẳng cảm thấy mệt mỏi gì.

Nhưng mà Lục Thanh Uyên sau khi nhận được lời hồi đáp khẳng định thì nhắm nghiền mắt lại, không bao lâu sau đã ngủ quên mất.

*

Lục Thanh Uyên mơ một giấc mơ.

Mơ về cái thời hắn vẫn còn là con người.

Hắn sinh ra trong một thời đại loạn lạc, mẹ hắn bị cưỡng hiếp rồi mang thai hắn.

Nhưng bà không vứt bỏ hắn, mà vẫn nuôi hắn lớn, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau mười mấy năm.

Sau đó bà bệnh rồi mất, để lại mình hắn.

Hắn học rất giỏi, nhưng hắn không có tiền học đại học, cho nên hắn chọn đi học trường nghề, thời đó trường dạy nghề được miễn học phí, còn được cấp thêm cả học bổng nếu học tốt.

Hắn nghĩ rằng hắn phải học lấy một cái nghề, về sau ra đời cũng có vốn liếng để bươn chải trong xã hội.

Trường học yêu cầu học viên phải ở lại, mười hai người cùng chen chúc trong một phòng ngủ, đều là nam sinh tuổi trẻ mạnh khỏe.

Chỉ mình Lục Thanh Uyên là lạc loài với họ, trường kỳ đói ăn khiến hắn gầy yếu, làn da lại trắng như sứ, khuôn mặt đẹp hơn cả con gái.

Những thứ ấy hợp lại hóa thành tai họa của hắn.

Bạn cùng phòng hở ra là sẽ động chạm tay chân, họ đẩy hắn lên cánh cửa, đẩy hắn ngã ra đất, đè hắn lên giường.

Những lúc như thế, Lục Thanh Uyên đều dùng hết sức lực để phản kháng, bởi vì vậy nên lại bị bọn chúng đánh bầm dập.

Những kẻ đó nói hắn keo kiệt, không biết tốt xấu, đều là đàn ông với nhau, hắn cũng đâu mất mát gì.

Bọn chúng còn nói rằng những chuyện xảy ra đều là lỗi của hắn, là do hắn còn đẹp hơn cả một cô gái, đương nhiên là xứng đáng được chúng yêu thương.

Lục Thanh Uyên báo mọi việc với thầy dạy nghề ở trong trường, thì vị giáo viên mang tư tưởng phong kiến bảo thủ kia cảm thấy hắn đang nói dối, còn nói rằng đừng mang những chuyện như thế này ra bịa đặt nhảm nhí.

Không một ai tin tưởng hắn.

Một ngày kia, hắn bị đám bạn cùng phòng đè ra định cưỡng hiếp tập thể, nhưng vì hắn chống cự quá kịch liệt, nên bị một kẻ nổi giận bóp chết, sống sờ sờ bị bóp cổ đến chết, linh hồn thoát ra phiêu đãng trên không trung, bất lực nhìn xác mình bị chúng chặt thành từng khúc ra, bị băm thành mảnh nhỏ, rồi chôn ở sau núi.

Sau một thời gian rất dài, mùi thi thể bị phân hủy bốc lên hôi thối nồng nặc.

Ngày những giáo viên đó phát hiện ra xác hắn, họ sợ hãi đến rùng mình rồi lại tự nhủ, à hóa ra đã từng xảy ra chuyện rợn người đến như thế ở trong trường.

Nhưng trường dạy nghề vì muốn che giấu chuyện này, chẳng những không thèm truy cứu trách nhiệm của những kẻ thủ ác, mà thậm chí còn xóa học bạ của hắn, tẩy trắng sạch sẽ quan hệ của hắn với trường.

Lại bởi vì thời đại kia rất loạn lạc, một đứa trẻ mồ côi không người thân thích, không có ai quan tâm.

Lỡ chết rồi thì thôi.

Khi đó Lục Thanh Uyên cảm thấy cuộc đời của hắn giống như một trò đùa.

Không được chúc phúc mà sinh ra, gian nan sống tạm mười mấy năm trên đời, rồi lại chết bằng cách thức dơ bẩn nhất, mà thế giới này, xã hội này thậm chí còn chẳng cho hắn lấy một cái công đạo.

Có lẽ là do oán niệm quá nặng, hắn hóa thành lệ quỷ.

Sau khi tàn sát hai vạn người, hắn biến thành ác ma.

Một con ác ma chân chính từ đầu đến đuôi.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân hắn có liên quan đến hai chữ thiện lương, tạo ra trò chơi vô hạn cũng chỉ là để cho sinh mệnh dài đằng đẵng lại nhàm chán kia có thêm một ít lạc thú.

Thẳng đến khi gặp được Du Đường.

Thiên sứ này là người đầu tiên cho hắn sự tán đồng và khẳng định.

Đặc biệt là câu kia "Trong lòng tôi, cậu chính là chính." Chỉ cần vừa nhớ đến, Lục Thanh Uyên liền cảm thấy buồn cười.

Tên ác ma giết hai vạn nhân loại, hơn một ngàn thiên sứ thế mà cũng có ngày được người ta nói thành chính.

Cũng không biết tên đàn ông đó nghĩ gì trong đầu..........

*

Hắn tỉnh lại từ giấc mộng cũng rất tự nhiên.

Bởi vì hắn chết cũng vài thập niên rồi, dù có nhớ lại cái quá khứ tàn khốc đó, Lục Thanh Uyên cũng chẳng cảm thấy khó chịu lắm.

Hắn chỉ theo bản năng mà siết tay ôm chặt lấy Du Đường, cọ cọ vào cổ y, rồi nhẹ giọng hỏi: "Ta ngủ bảo lâu rồi?"

Du Đường còn đang tán gẫu với hệ thống, nghe thấy hắn hỏi thì trả lời: "Chắc là khoảng mười mấy tiếng"

"......" Lục Thanh Uyên nghĩ đến chuyện gì, khóe môi lại cong lên, vươn tay nhẹ nhàng mân mê ngón tay của Du Đường: "Ngươi cứ vậy mà ngồi cạnh ta mười mấy tiếng liền, không mệt à?"

"Còn khỏe lắm." Du Đường thành thật trả lời hắn: "Tôi cũng có phải con người đâu, ngồi mười mấy tiếng cũng chẳng đáng là bao."

Y thầm nhủ trong lòng: Ngồi tán dóc với nhóc hệ thống kia, nghe nó kể chuyện của mình với vai ác ở những thế giới trước, thì nhàm chán thế nào được.

"Ngươi phải thừa nhận đi." Lục Thanh Uyên nói: "Ngươi thích ta nhiều lắm , người không thích ta thì làm sao cam tâm tình nguyện mà ngồi chờ ta lâu như vậy."

Sau đó hắn lại tự cao giọng nói: "Hừ, nhưng mà cũng không có khả năng có kẻ nào không thích ta."

Du Đường: "......"

Du Đường ho khan một tiếng rồi đánh trống lảng: "Có thấy đỡ hơn chút chưa? Còn khó chịu không?"

"Không, hết rồi."

Du Đường lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một , y vươn tay kéo Lục Thanh Uyên đứng lên: "Quay lại thôi, mặc kệ hai cô gái chờ ở đó mãi cũng không hay."

Nhưng ngay sau đó, Lục Thanh Uyên đột nhiên lại lảo đảo như sắp ngã, Du Đường vội vàng đỡ lấy hắn, thì lại bị ôm vào lòng, bên tai là tiếng cười gian xảo của ác ma: "Tiên ông của ta ơi, nếu ta nói ta còn khó chịu, thì ngươi sẽ làm gì?"

"???"Du Đường đâu có ngốc, vừa nghe là đã biết hắn cố ý.

Y cười ha hả rồi trả lời Lục Thanh Uyên: "Thế thì cậu cứ cố chịu đi, tôi không có năng lực giúp cậu."

"Ngươi có." Lục Thanh Uyên buông tay rồi nhìn thẳng vào y: "Lần sau khi nào ta thấy khó chịu, ngươi hôn ta một cái, thì ta sẽ hết khó chịu ngay."

Hắn kề mặt tiến gần đến trước mặt Du Đường, khép mắt lại, chu môi ra: "Ngươi phải hiểu ý của ta đi."

"......"

Du Đường cạn lời.

"Nhanh lên coi." Lục Thanh Uyên thúc giục.

Sau một lúc im lặng.

Bốp ——

Lục Thanh Uyên không được hôn môi, mà lại được tặng một cái búng trán hoành tráng.

Ngẩn cả người ra.

Hắn trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trước mắt, đang định trách cứ một câu, nhưng mà nhìn thấy Du Đường đang tươi cười, hắn lại không mở miệng nổi.

Cảm giác quen thuộc đến mức kỳ quái.

Người đàn ông tuy rằng nở nụ cười lưu manh nhưng lại nhìn hắn bằng ánh mắt sủng nịch (*) đến vậy, làm hắn có phần bối rối.

(*) sủng nịch: sủng là chiều chuộng yêu thương, nịch là nuông chiều.

"Hứa không bao giờ gạt tôi, bây giờ lại dám gạt, phải phạt." Du Đường nói xong thì xoay người, đi về hướng cửa của sân thượng, để Lục Thanh Uyên hóa đá ngơ ngác đứng ở đó.

Hắn sờ lên trán, lại sờ lên má, lát sau mới chạy vội vài bước đuổi kịp Du Đường.

Cũng cùng lúc đó, hệ thống thông báo với Du Đường rằng độ hảo cảm đã lên tới 70, làm y giật mình kinh ngạc.

Thậm chí còn làm Du Đường sinh ra một suy nghĩ kỳ ba, hay là giờ búng trán hắn thêm ba lần nữa, có khi nào độ hảo cảm sẽ đầy luôn không.

Lúc hai người xuống đến tầng 5, Trần Lộ đã dựa vào Triệu Đình Đình ngủ rồi.

Trên mặt vẫn còn vương nước mắt.

Triệu Đình Đình thấy Du Đường quay về thì vội vàng đánh thức Trần Lộ, sau đó đứng dậy khom lưng với y: "Cảm ơn ngài, Du tiên sinh!"

Sau đó cô lại chân thành nói lời cảm tạ với Lục Thanh Uyên.

Hắn xua tay mấy lần, không thèm quan tâm đến cô.

Bởi vì thời gian trong ảo cảnh nhanh hơn thời gian thực rất nhiều, chỉ trong vòng mười mấy tiếng ngắn ngủi, bốn người kia đã trải qua hơn trăm lần luân hồi tra tấn, nhìn xuyên qua màn hình hình chiếu còn có thể cảm giác được sự sám hối và tuyệt vọng của bọn họ.

Du Đường hỏi Triệu Đình Đình: "Đình Đình, cô đã mãn nguyện chưa?"

"Vâng." Triệu Đình Đình gật đầu: "Tôi cảm thấy như vậy là đủ rồi, tôi không còn muốn dây dưa với những kẻ này thêm nữa."

Sau khi Lục Thanh Uyên hủy bỏ khế ước, cô đã suy nghĩ rất lâu.

Tâm tình cũng trống trải hơn rất nhiều.

Cô đã gấp không chờ nổi muốn lao đến cuộc đời mới, không còn muốn cùng đám cặn bã này ở chung trong một căn phòng, nhìn bọn chúng hối hận nữa.

"Vậy thì tốt." Du Đường bảo Lục Thanh Uyên: "Đưa bọn họ ra khỏi ảo cảnh đi, rồi chúng ta cùng xem họ sẽ làm thế nào sau khi quay về thế giới thực."

*

Nửa tiếng sau, cả năm người đều được đưa về chân núi, chẳng qua trên người họ vẫn còn những vết thương lúc ở trong phó bản trò chơi.

Những vết thương này là để họ biết rằng, những thứ họ từng trải qua đều không phải là giấc mơ.

Khi tỉnh lại, tất cả đều rét run cầm cập.

Tinh thần của hai người Vương Thần và Trương Bình là suy sụp nghiêm trọng nhất.

Hai mắt trống rỗng vô hồn, không nói nổi lấy một từ.

Mà Trình Xa kia lại cuộn người ôm chặt lấy cơ thể, run lẩy bẩy.

Cậu ta nhìn sang Trương Bình với ánh mắt tràn ngập thống hận và sợ hãi.

Bạch Cầm tránh khỏi vòng tay ôm ấp của Vương Thần, rồi lắp bắp nói: "Tôi không dám nữa, tôi không dám nữa, Triệu Đình Đình, tôi sai rồi........"

Ba chữ Triệu Đình Đình này vừa được nói ra, những người còn lại đều giật mình run lên từng cơn.

Trình Xa đi tới một chỗ khuất người, lấy di động gọi điện thoại cho cảnh sát: "Alo, là Cục Cảnh Sát phải không? Tôi muốn báo án..........."

Việc Trình Xa báo án mới chỉ là bắt đầu.

Cậu ta tường trình qua điện thoại về việc Trương Bình cưỡng hiếp Triệu Đình Đình, sau đó, bản thân thì tự đi đến cục cảnh sát tự thú, nói rằng mình phạm tội bao che tội phạm.

Mà cậu ta vạn lần cũng không ngờ tới, rõ ràng là cậu ta lén lút đi tự thú, thế mà lại đụng phải bốn người kia ở đồn.

Vương Thần tinh thần hoảng hốt lải nhải rằng gã đã từng PUA rất nhiều phụ nữ, gã có tội.

Trần Lộ thì nói rằng cô ta đã từng trộm bản thiết kế của bạn thân nhất, làm hại cô ấy bị truyền thông lăng nhục, hy vọng cảnh sát có thể giúp Triệu Đình Đình đòi lại sự trong sạch.

Bạch Cầm thì suy sụp khóc lóc rằng ả ta đã từng thuê người bắt cóc em trai Trần Lộ, sau đó uy hiếp cô ta trộm bản thiết kế của Triệu Đình Đình, ả nên chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Mà Trương Bình thì kêu gào thảm thiết trước mặt cảnh sát, gã chửi rủa bản thân tội ác tày trời, không chỉ cưỡng hiếp Triệu Đình Đình, còn lấy ảnh chụp để uy hiếp cô tiếp tục phát sinh quan hệ với gã. Gã đáng chết, gã nên bị phán tử hình.

Gã thậm chí còn định trộm cả súng của cảnh sát để tự sát.

Cuối cùng lại bị cảnh sát ngăn cản lại.

Anh cảnh sát trẻ tuổi hung hăng túm cổ gã tát cho mấy bạt tai, gầm lên: "Đã gây ra chuyện không bằng cầm thú như vậy, lại còn muốn chết một cách thống khoái à? Mơ đi!"

"Rục xương trong tù mà ngẫm lại bản thân mình đi!"

Lục Thanh Uyên cùng Du Đường xem hết kết cục của những người này thì đóng cửa sổ hình chiếu lại.

Hắn hỏi: "Muốn nghỉ ngơi một chút, hay lập tức tiến hành phó bản trò chơi tiếp theo?"

Du Đường nhìn theo linh hồn của Triệu Đình Đình đi đầu thai chuyển sinh, y trầm mặc một lát rồi giương mắt nhìn Lục Thanh Uyên, cười nói: " Nghỉ gì mà nghỉ?"

"Đi thôi, bắt đầu phó bản tiếp theo."

--

Editor : Anh Quân

Lục Thanh Uyên: Tui là ác ma, tui sẽ cho kẻ ác cuồng hoan đến chết.

Du Đường: Tui là thiên sứ thiện lương yêu nhân loại, tui sẽ cho kẻ ác chết đi sống lại đến bao giờ chán thì thôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.