Chương trước
Chương sau
Vương thần lúc này mới đột ngột hiểu ra.

Gã vốn là một cao thủ PUA, thế mà lại bị một người phụ nữ dùng thủ đoạn PUA ngược lại.

Gã ôm một bụng lửa giận chạy về nhà, đang muốn nổi khùng thì lại bị cô ta nhào vào ôm chặt, vui sướng hô lên: "Chồng ơi! Em có thai rồi! Chúng ta có con rồi!"

Vương Thần sững sờ, cả một bụng lửa giận cứ thế bị nuốt ngược lại, rốt cuộc không thể phát ra tí nào.

Mà một loại cảm xúc và áp lực quỷ dị nào đó tràn ra từ trong ngực. Thật ra.....gã rất muốn có con, rất muốn trở thành một người cha tốt.

Tuy rằng bản thân gã trước kia là một kẻ cặn bã không hơn không kém, nhưng gã cũng thật sự yêu người phụ nữ trước mắt này.

Dù cho bác sĩ có nói như thế nào, gã cũng không muốn từ bỏ cô ta.

Từ bỏ chính người mình yêu nhất.

Vì thế, gã lại nhẫn nhịn một lần nữa.

Mười tháng mang thai tiếp theo của vợ gã, cũng là quãng thời gian Vương Thần phải cắn răng chịu đựng sự tra tấn của cô ta, thậm chí mỗi khi đêm đến, gã đều vô hồn mà cầm dao khoa tay múa chân ở trên người của chính mình.

Gã nghĩ rằng chỉ cần kiên trì nhấn xuống thêm một chút nữa, vậy là có thể chấm dứt tất cả rồi.

Bởi vì người phụ nữ này tuy ngoài miệng nói yêu gã, nhưng lại không ngừng buông lời nhục nhã, tay đấm chân đá với gã.

Mỗi ngày đều trải qua như vậy khiến gã luôn luôn đau khổ hậm hực.

Ảo cảnh cuối cùng, là nửa năm sau khi cô ta sinh con, cô ta ôm đứa con trai gã yêu thương nhất và tất cả tài sản bỏ nhà chạy trốn, chỉ để lại cho gã một bức thư, bên trên chỉ có duy nhất một dòng chữ.

—— Từ trước đến giờ, tôi chưa từng yêu anh.

Mà ngày đó cũng là ngày Vương Thần quỳ sụp trên mặt đất, nước mắt của gã chảy dài thấm ướt bức thư vợ gã để lại, tuyệt vọng thống khổ nâng đôi mắt nhìn về phía trước, thì lại đối diện với tầm mắt của Triệu Đình Đình.

Cô gái xinh đẹp tóc xoăn dài, mặc váy liền màu đỏ rực rỡ, đang đứng trước mặt gã, nở nụ cười vui vẻ xán lạn, không một tiếng động mà trào phúng cuộc đời bi thảm của gã.

Mà tận đến thời khắc này, Vương Thần mới hiểu được ý nghĩa của câu nói ở ác gặp ác, mới hiểu được hàm nghĩa của câu nói Triệu Đình Đình nói với gã trước khi chết.

Vương thần điên rồi.

Gã bị cha gã tống vào bệnh viện tâm thần, cuối cùng thì tự sát trong bệnh viện, cho rằng chết rồi thì có thể giải thoát khỏi cuộc đời khổ sở này.

Nhưng sau khi tỉnh dậy, gã lại quay về thời điểm ban đầu.

Dù cho gã có cố gắng tránh né thế nào, đều sẽ lâm vào kết cục hoàn toàn yêu một người, sau đó lại bị lừa cho mất hết tất cả, thống khổ cả đời. Nếu gã không thực sự sám hối về những việc gã đã làm, thì sẽ vĩnh viễn bị vây ở ảo cảnh này, không cách nào trốn thoát.

*

Du Đường thấy Triệu Đình Đình đang đến gần, thì ngẩng đầu lên, xoa cái cổ suýt nữa thì bị sái của mình vài lần, sau đó hỏi: "Thế nào rồi, Đình Đình, có thấy sảng khoái không?"

Cô nhìn đăm đăm vào ảo cảnh của Vương Thần, mím môi, đưa tay lên lau huyết lệ chảy xuống từ khóe mắt rồi gật đầu: "Vâng, rất sảng khoái, như thế này xác thật là sảng khoái hơn so với việc trực tiếp ra tay giết chết bọn họ rất nhiều."

Thật ra cô thật lòng yêu Vương Thần.

Thậm chí còn nghĩ tới việc kết hôn với gã sau khi tốt nghiệp đại học, chỉ là cô trăm triệu lần cũng không ngờ bản thân lại tin nhầm tra nam, bị hủy hoại cả đời.

Hai hàng nước mắt đang chảy dài kia cũng không phải rơi vì Vương Thần, mà là vì chính bản thân cô.

Vì tuổi trẻ vô tri, khuyết thiếu kinh nghiệm xã hội của chính mình.

Rõ ràng cô đã từng có vô số cơ hội tránh khỏi việc bị hủy hoại hoàn toàn nhân sinh, nhưng lại vì cứ mãi lần lữa do dự, bị sự mềm lòng nhẫn nhịn hại chết bản thân.

Nhưng trên đời làm gì có cơ hội làm lại từ đầu, cô chỉ mong rằng kiếp sau mình có thể sáng mắt mà né tránh đám cặn bã này, sống cho chính bản thân mình, bình thường hạnh phúc vượt qua một đời.

"Triệu Đình Đình, đừng quên giao dịch của chúng ta." Lời nói của Lục Thanh Uyên phá vỡ dòng suy nghĩ của mọi người.

Du Đường sửng sốt, hỏi: "Giữa hai người có giao dịch?"

Lục Thanh Uyên cười rộ lên, chống tay lên đầu giường, kề sát vào Du Đường: "Đương nhiên rồi, ta cho cô ta một cơ hội báo thù, thì cô ta phải dâng linh hồn của mình lên cho ta thưởng thức."

Ác ma luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn từ đầu đến giờ đột nhiên lộ ra răng nanh của hắn, vô tình trình bày sự thật: "Thiên sứ, đừng quên ta vốn là ác ma, dù cho cô ta có thê thảm, hay có nỗi khổ như thế nào, thì ở nơi này, một khi đã ký khế ước với ta, tuyệt đối không thể đổi ý........"

"Anh không thể làm vậy với Đình Đình!" Trần Lộ nhào ra che trước mặt Triệu Đình Đình: "Nếu thứ anh muốn là linh hồn của nhân loại, thì lấy của tôi đi! Cầu xin anh buông tha cho Đình Đình!"

Ác ma rất thích xơi tái linh hồn, linh hồn bị hắn cắn nuốt, sẽ mất tư cách chuyển sinh.

Nói cách khác, tức là không có kiếp sau, kể cả Triệu Đình Đình có mong ước được sống một cuộc sống tốt đẹp như thế nào, thì cũng không có cơ hội thực hiện nữa.

"Đừng có ở đây ra vẻ anh hùng." Lục Thanh Uyên cười lạnh: "Linh hồn của ngươi có cho ta cũng không thèm ăn đâu, tanh tưởi khủng khiếp."

Trần Lộ nghe thấy lời này thì mặt lại tái nhợt thêm vài phần.

Triều Đình Đình lắc đầu với cô ta vài lần, rồi đi đến trước mặt Lục Thanh Uyên, quỳ một gối xuống đất: "Ân nhân, tôi biết rồi. Tôi nhất định sẽ tuân thủ khế ước chúng ta đã định ra lúc trước, chờ đến khi mọi việc kết thúc, tôi sẽ cam tâm tình nguyện dâng hiến linh hồn cho ngài."

"Tiểu ác ma, cậu thật sự muốn lấy linh hồn của Đình Đình à?" Du Đường vẫn có hơi thảng thốt không thể tin được việc Lục Thanh Uyên thật sự sẽ làm ra chuyện này, rốt cuộc thì sau khi tiến vào phó bản trò chơi cho đến giờ, Lục Thanh Uyên vẫn luôn bênh vực cho Triệu Đình Đình.

Tại sao bây giờ lại không cho cô ấy có cơ hội được chuyển sinh?

"Đương nhiên rồi." Lục Thanh Uyên không chút do dự trả lời: "Đây là quy tắc của phó bản trò chơi, cũng là khế ước giữa bọn ta, làm gì có chuyện ta rảnh rỗi đi giúp đỡ cô ấy vô điều kiện."

"Rốt cuộc thì cứu người là việc của thiên sứ, có liên quan gì đến ác ma là ta đâu?"

"Cậu nói thật?" Du Đường nheo mắt lại, vẫn còn chưa tin.

"Lần này là nói thật." Lục Thanh Uyên bị y nhìn chằm chằm, bỗng nhiên thấy hơi ngứa ngáy trong lòng.

Hắn vươn tay túm lấy cổ áo Du Đường, kéo đến sát mình rồi kề môi vào tai y, thì thầm: "Nhưng mà, khế ước của ta với Triệu Đình Đình chỉ là cái khế ước bé bằng móng tay, cũng không phải không thể đổi ý..........."

"Chỉ là linh hồn thuần khiết giống của cô ta khó tìm lắm, nếu như bỏ lỡ, thì với ta mà nói là sẽ mất một bữa ngon chờ đợi đã lâu, ngươi..........." Hơi thở nóng rực phả lên vành tai của Du Đường, Lục Thanh Uyên cất tiếng hỏi: " Định bồi thường ta thế nào?"

Du Đường ngạc nhiên rồi hỏi theo bản năng: "Sao lại muốn tôi bồi thường cho cậu?"

Lục Thanh Uyên cười: "Chẳng lẽ không phải ngươi muốn cứu Triệu Đình Đình sao?"

Du Đường cứng họng: "Tôi............"

"Nếu ngươi không cứu, thì giờ ta sẽ ăn cô ta." Lục Thanh Uyên buông Du Đường ra, liếm răng nanh: "Đợi lâu lắm rồi, hiện giờ ta đang đói muốn chết đây, vừa lúc dùng cô ta để lót dạ cũng được."

Nói xong, hắn định quay sang vẫy tay với Triệu Đình Đình nhưng lại bị Du Đường níu chặt cánh tay.

"Nói đi, cậu muốn bồi thường thế nào?" Du Đường nhìn sang phía Triệu Đình Đình rồi nói: "Chỉ cần cậu cho cô ấy một cơ hội chuyển sinh, chuyện gì tôi cũng sẽ nghe theo cậu."

"Oa, quý ngài thiên sứ thật là thiện lương nha." Lục Thanh Uyên cười giảo hoạt như hồ ly tinh, hắn bảo Triệu Đình Đình đứng dậy rồi nói: "Triệu Đình Đình, ngươi phải thành tâm cảm ơn quý ngài thiên sứ đây đấy nhé, anh ta đồng ý giúp ngươi trả thù lao cho ta."

Lục Thanh Uyên vươn ngón tay lên, một bóng đen nhỏ xíu vụt ra từ giữa lòng bàn tay hắn, bay thẳng vào trán Triệu Đình Đình.

Ngay sau đó, sắc mặt của hắn đột nhiên tái nhợt, hơi thở trở nên khó khăn. Nhưng hắn mau chóng che giấu đi, rồi cười nói: "Hiện giờ khế ước của ta và ngươi đã được giải trừ, ngươi cứ ở đây thưởng thức ảo cảnh của những kẻ kia đi, ta sẽ cùng quý ngài thiên sứ đây đi lấy thù lao anh ta thiếu nợ ta............"

Nói xong, hắn bế ngang Du Đường lên, lao ra ngoài cửa sổ, đôi cánh đen khổng lồ sải rộng ra, bay lên sân thượng tòa nhà, đứng vững trên đó.

Du Đường tụt từ lồng ngực hắn xuống dưới, đang định hỏi hắn muốn bồi thường thế nào, thì đã bị ác ma ôm eo, giữ chặt lấy gáy, hung hăng nhấn nụ hôn xuống.

Đại khái là do lúc nãy Lục Thanh Uyên bị Du Đường chê kỹ thuật hôn quá tệ chọc giận đến ác ma, cho nên lần này hắn hôn rất dụng tâm.

Vừa tinh tế tỉ mỉ, vừa ôn nhu triền miên, biến hóa góc độ để đoạt lấy, để chiếm hữu.

Mặt Du Đường có hơi nóng lên, eo cũng mềm nhũn ra.

Cái loại cảm giác tê dại đau đớn tràn ra từ trái tim lan khắp toàn thân, khiến cho y không biết phải làm thế nào để đè xuống.

Đến khi nụ hôn kết thúc, ngực của Du Đường đã phập phồng, lại bị Lục Thanh Uyên ấn vào trong lòng ngực.

Ác ma tuấn mỹ dùng cánh tay và đôi cánh đen khổng lồ tạo thành một cái lồng to lớn, vây khốn Du Đường ở bên trong.

"Nếu ta nói rằng bồi thường mà ta muốn chính là: Ngươi, thì ngươi có cho ta không?"

--

editor:

Bịt máu mũi, hỏn ny quá!

Quyển này ngọt nha, không ngược cũng không có khóc đâu, chắc tác giả viết xong quyển 4 ngược quá nên sang quyển này bả chữa lành cho chúng ta

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.