Chương trước
Chương sau
Mọi người sợ hãi, lập tức đứng dậy bỏ chạy tán loạn, Trương Bình kéo tay Trần Lộ, khó khăn né tránh sự tấn công của Triệu Đình Đình.

Lệ quỷ mặc váy đỏ xoay cần cổ 180 độ, lộ ra khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, tròng mắt chỉ có một màu đen đặc, mái tóc dài đen nhánh bay tứ tung mặc dù không hề có gió.

"Đình Đình..........Cậu là Đình Đình thật sao?" Trần Lộ nhìn thấy lệ quỷ thì nước mắt giàn giụa, cô ta nói: "Nếu cậu thật sự có điều oan khuất, có thể nói cho mình không, mình nhất định sẽ cố hết sức để đòi lại công bằng cho cậu........"

Nhưng lệ quỷ hiển nhiên là không nghe lọt tai chữ nào, mà giương móng vuốt lên, lao vào Trần Lộ.

Rầm một tiếng, lệ quỷ bị tượng thạch cao đập vào lưng một phát khiến cho lảo đảo đổ về trước.

Sau đó, cô ta trợn tròn tròng mắt đen đặc quay sang nhìn Trình Xa.

Cậu ta thét lên: "Trương Bình! Phá cửa! Mang mọi người chạy đi!"

Lời còn chưa dứt, thì loảng xoảng một tiếng, cánh cửa bị khóa ngoài kia đã bị một người dùng chân đá văng, nhưng lại không phải Trương Bình, mà là Lục Thanh Uyên.

Tiểu ác ma dung mạo tuấn mỹ mang vẻ uể oải, dùng ngón tay cuốn lấy lọn tóc mái chỉnh lại cho đẹp rồi bĩu môi nói: "Chạy nhanh đi, khỏi cần cảm ơn."

Du Đường bị bộ dạng tự luyến của hắn hun cho cay xè cả mắt, y cũng cầm lấy một cái ghế dựa, ném về phía người lệ quỷ, để lực chú ý của cô ta chuyển dời sang người mình, sau đó cầm lấy một cái giá vẽ bằng kim loại, ngăn cản móng vuốt của lệ quỷ nhào tới, rồi gào lên: " Mấy người chạy trước đi, lát nữa tập hợp ở lầu một."

Năm người kia nghe xong thì vắt chân lên cổ chạy biến.

Mà Lục Thanh Uyên đứng cạnh nhìn bọn họ chạy càng lúc càng xa, thì đột nhiên cười sằng sặc.

Hắn hỏi Du Đường: "Quý ngài thiên sứ, ngươi bị ngu đúng không?"

Du Đường sửng sốt, còn chưa kịp hiểu được ý tứ trong câu nói của Lục Thanh Uyên, thì lệ quỷ vừa rồi còn đang sống chết với y nháy mắt thu móng vuốt lại, sau đó nhào qua cửa kính vỡ nhảy xuống, biến mất bên ngoài cửa sổ.

"!!!"

Du Đường chấn động.

"Mục tiêu của con quỷ kia căn bản không phải ngươi, ngươi bảo bọn người kia chạy xuống lầu một, chẳng phải là bảo bọn chúng đi chịu chết sao!"

"Bằng không, người cho rằng tại sao ta lại có lòng tốt đi đá tung cái cửa rác rưởi kia?"

Lục Thanh Uyên cười nhe răng nanh ra: "Quý ngài thiên sứ à, không thể không nói, ngươi quả thật quá dễ bị lừa.........."

"Nhìn qua là biết, ván này ngươi..........."

Hắn còn chưa dứt lời, đã thấy Du Đường nhảy lên bậc cửa sổ, nhoài cả cơ thể ra bên ngoài.

Gió đêm thổi tung tóc mái của y, vạt áo sơ mi màu đen nhẹ nhàng bay phấp phới, rồi sau đó, Du Đường không chút do dự thả người nhảy xuống!

Lục Thanh Uyên thất thần nửa giây, rồi cũng lập tức nhào theo ra ngoài, đôi cánh đen to lớn sải bung ra, hắn túm chặt lấy eo của Du Đường, sau đó nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Ngươi muốn chết à?"

"Chẳng lẽ ngươi không biết ở trong trò chơi này, năng lực của ngươi sẽ biến mất, không khác gì nhân loại bình thường hay sao hả?"

Du Đường kinh ngạc thốt lên theo bản năng: "Cậu có nói đâu mà tôi biết."

Lục Thanh Uyên: "......"

Hậu tri hậu giác nhớ ra bản thân quên chưa nói, biểu tình trong mắt ác ma nháy mắt biệt nữu(*) hẳn lên, phun ra một tiếng hừ từ trong mũi, rồi cười lạnh.

"Kể cả ta có chưa nói, thì ngươi cũng là đồ cực kỳ ngu xuẩn."

(*)biệt nữu :khẩu thị tâm phi, hay tỏ ra khó chịu, ghét bỏ hoặc cáu gắt, tại vì có cái tôi rất cao, thích che giấu ý nghĩ trong nội tâm bằng thái độ, hành động ngược lại với điều mình nghĩ.

Sau khi nhẹ nhàng đặt Du Đường lên mặt đất thì Lục Thanh Uyên thu cánh lại. Y lập tức định đuổi theo lệ quỷ kia thì lại bị Lục Thanh Uyên túm cổ áo kéo lại.

"Vừa rồi ta gạt ngươi thôi." Lục Thanh Uyên nói: "Quy tắc của trò chơi là trong vòng 72 giờ tìm ra hung thủ, con lệ quỷ vừa rồi là dùng để dọa bọn chúng, làm cho bọn chúng nghi ngờ lẫn nhau."

Nói đến đây, con ngươi đen nhánh của hắn lặng lẽ chuyển sang màu đỏ sậm, khóe miệng cong lên, nở nụ cười vừa hưng phấn vừa tà ác.

"Chuyện hay ho còn đang ở phía trước đấy."

"Nhưng mà cái tên thiên sứ nhà ngươi thật sự rất ngu." Lục Thanh Uyên nhìn chằm chằm mặt Du Đường rồi nhạo báng y: "Như thế nào mà ta nói cái gì thì ngươi liền tin cái đấy?"

"Chẳng lẽ mấy con gà từng chết trong tay ta kia sau khi chuyển sinh không nói với ngươi rằng, tuyệt đối không được tin tưởng lời nói của ta sao?"

Sau khi bị đám sương đen kia vây lấy cả một tháng trời, Du Đường đã hoàn toàn dung hợp với ký ức của nguyên chủ, cũng hiểu biết thêm về Lục Thanh Uyên.

Lúc trước y nói Lục Thanh Uyên vừa yếu vừa vô dụng thật ra chỉ là muốn đối phó với cái miệng tiện của hắn.

Lục Thanh Uyên thật ra có sức mạnh cực kỳ cường đại, thiên sứ chết ở trong tay hắn không một ngàn thì cũng phải mấy trăm người rồi, hơn nữa, sau khi chuyển sinh về cây thiên đàng thì sợ rúm người lại, đánh chết cũng không dám bay xuống tìm Lục Thanh Uyên nữa.

Thậm chí, bây giờ mà đề cập tới cái tên Lục Thanh Uyên trước mặt họ, thì cả một đám thiên sứ đều run lẩy bẩy, run đến mức rụng cả lông cánh.

Bọn họ nói rằng tên ác ma này giảo hoạt lại tà ác, căn bản không có trái tim.

Dù là ai cũng không thể cảm hóa được hắn.

Mà thứ ác niệm này, sớm muộn gì cũng khiến cho Lục Thanh Uyên gặp hậu quả cực kỳ xấu.

Thật ra do Du Đường là người mới không biết đến danh tiếng của hắn, cho nên mới bị đá tới chấp hành nhiệm vụ này.

Nhưng mà.......

Du Đường nâng mắt nhìn Lục Thanh Uyên, ngó tới ngó lui, cũng không cảm thấy đối phương đáng sợ lắm.

Nhiều lắm là bị bệnh trung nhị có hơi tự luyến(*)một chút, những mặt khác không phải rất bình thường đó sao?

(*) trung nhị : Hội chứng tuổi dậy thì, cho rằng bố mày là nhất.

(*)Tự luyến: tự tin quá đáng, vô căn cứ, quan tâm thái quá đến vẻ ngoài của bản thân, cho rằng bản thân là đẹp nhất, quý giá nhất.

"Nhưng mà cái hiệp ước cậu ký kết với tôi kia là thật mà." Du Đường nói với hắn: "Hơn nữa, lúc trước cậu nói rằng nếu tôi có thể chịu được ảo cảnh mà không luân hãm trong dục vọng, thì sẽ thả tôi, cậu cũng đã thả rồi."

"Đấy không phải đều là lời nói thật sao?"

Nói đến đây, Du Đường chợt tươi cười: "Tôi cảm thấy cậu cũng không phải toàn nói dối, cho nên mới tin tưởng lời cậu nói ra."

"Ở trong mắt tôi, cái này không thể gọi là ngu được, chỉ nói lên rằng tôi vẫn còn tín nhiệm cơ bản nhất với cậu mà thôi."

Lục Thanh Uyên ngạc nhiên.

Sau một lúc lâu, hắn nhíu mày, cười lạnh nói: " Ngu thì nhận là ngu đi, giải thích lắm thế."

"Ta cũng chẳng cần kẻ nào tín nhiệm."

"Mấy thứ đó đối với ta mà nói chính là thứ vô dụng nhất."

【 đinh —— độ hảo cảm của Lục Thanh Uyên+10, độ hảo cảm hiện tại là 10 điểm, ủa, à, quả nhiên, Chủ Thần đại nhân ở thế giới này là một thanh niên biệt nữu khẩu thị tâm phi, miệng thì chê nhưng cơ thể thì thành thật nhaaa ~】

Hệ thống cười ra tiếng.

Du Đường kinh ngạc: Mới có mỗi thế đã được cộng mười điểm, không ngờ tiểu ác ma này hào phóng đến thế.

【 đúng vậy, đúng vậy, so với cái tên Thẩm Dục kia cứ mỗi lúc lại nhả ra 0,001 điểm; và Trình Lạc mới gặp đã âm 100 điểm thì khá hơn rất là nhiều...........】

Du Đường cũng cảm thấy độ hảo cảm Lục Thanh Uyên thật ra khá dễ lấy, khiến cho y nhìn Lục Thanh Uyên, cảm thấy thuận mắt hơn lúc nãy nhiều.

Chợt nghĩ đến năm người vừa rồi và quy tắc của phó bản trò chơi.

Y quay sang hỏi Lục Thanh Uyên: "Tiểu ác ma, trong năm người kia thật sự có hung thủ sát hại Triệu Đình Đình à?"

"Hay là, đây chỉ là một trò chơi do cậu tạo ra, nhằm mục đích để họ nghi kỵ lẫn nhau?"

"Chuyện này, ta không thể nói rõ cho ngươi được." Lục Thanh Uyên rũ mắt, nhìn vào mắt Du Đường, hắn còn đang bận nghĩ về những lời y nói, ánh mắt nặng nề: "Rốt cuộc nhân tính, bản tâm chính là thứ phức tạp nhất. Hơn nữa có đôi khi biết rõ rằng bi kịch sẽ phát sinh, nhưng lại bịt mắt bịt tai giả vờ không thấy, đây cũng là biến tướng của mưu sát."

Nói xong, hắn kéo tay Du Đường đi vào tòa nhà nghệ thuật, quẹo vào một phòng học trống, hỏi y: "Có muốn nhìn xem mấy kẻ kia hiện tại đang làm cái gì không?"

Du Đường gật đầu, nhưng y lại nói: "Nhưng mà tự tôi có thể đi tìm bọn họ, cậu kéo tôi vào đây làm gì?"

Lời còn chưa dứt, thì cằm đã bị tiểu ác ma xinh đẹp nắm lấy, trước mắt Du Đường có bóng đen đổ xuống.

Cánh môi bị lấp kín ——

--

Tác giả có chuyện muốn nói:

Mọi người có thể đoán được hung thủ là ai không?

Editor:

Mỹ công mỏ hỗn ,biệt nữu, tự luyến x ôn nhu cường thụ (gu tui ,gu tui)

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.