Sau khi Trần Mai đi rồi, Du Đường đứng nhìn đến lúc bóng dáng nữ nhân dần khuất đi, y lúc này mới che mặt lại, nuốt nước bọt vài lần, mới có thể nuốt được nước mắt ngược vào trong.
Bàn tay bị người nắm chặt lấy, Tiêu Lẫm kéo y đến một góc khuất dưới tường thành rồi ngồi xuống. Sau đó vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Du Đường.
Hai người ngồi đối diện nhau nhưng lại không nói lời nào.
Một lúc thật lâu.
Nhóm phụ nữ và trẻ em đã nấu xong cơm, mang lại cho bọn hắn, khi Du Đường cúi đầu nuốt một miếng cháo xuống bụng, đôi mắt đã cay xè đến mức không thể chịu đựng nổi nữa, hai hàng nước mắt chảy dài không tiếng động rơi vào trong chén.
Vừa khóc vừa lầm lũi ăn hết một chén cháo, Tiêu Lẫm cầm chén rỗng đặt sang một bên, ôm lấy đầu Du Đường gối lên bờ vai hắn, nhẹ giọng nói :" Tướng quân ngủ một lát đi, đến khi đợt công thành lần thứ hai của quân địch tiến tới, chúng ta mới có đủ tinh thần để tiếp tục nghênh chiến."
Du Đường mím môi, chủ động nắm lấy tay hắn, mười ngón giao nắm, siết thật chặt.
"Điện hạ, nếu như không có chiến tranh thì tốt biết mấy."
Các tướng sĩ mấy hôm trước còn cùng cười đùa với y, trong một đêm đều biến thành những thi thể lạnh như băng.
Mà trận chiến lần này chỉ mới vừa bắt đầu.
Về sau sẽ càng lúc càng có nhiều người chết hơn.
Kể cả quân trấn giữ biên quan, hay quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543757/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.