Đứng nhìn theo chiếc xe ngựa chạy xa dần rồi khuất bóng hẳn, Du Đường lại nắm chặt ngọc bội trong tay.
Khối ngọc trắng tinh như mỡ dê, ôn nhuận ngọc ngà, dáng ngọc hình tròn, chung quanh khắc một vòng tường vân, trước kia y chưa bao giờ thấy Tiêu Lẫm đeo qua. Có lẽ là luôn giấu trong ngực áo, cẩn thận bảo hộ.
Hệ thống vừa mới thông báo cho y, thời khắc tặng ngọc đi, độ hảo cảm của Tiêu Lẫm đã đạt tới 90. Có thể thấy được khối ngọc bội với Tiêu Lẫm có ý nghĩa rất lớn. Nếu nói như thế, thì cây mộc trâm mình tặng có vẻ quá mức có lệ.
Hơn nữa Tiêu Lẫm còn nói đó là tín vật đính ước..........
Chẳng qua là y tiện tay tặng hắn một món đồ nhỏ bé không đáng bao tiền, thế nhưng Tiêu Lẫm lại trân trọng đến như vậy. Khiến cho y nhiều ít có hơi chột dạ. Xem ra, chờ đến sinh thần tiếp theo của Tiêu Lẫm, y phải tặng hắn lễ vật tốt hơn mới được.
Nhưng nghĩ đến đây, sắc mặt của Du Đường lại trầm xuống, y hỏi hệ thống : Thống Thống, ta có thể sống đến trừ tịch không?
【...... Em không biết. 】 hệ thống nói: 【 trong tư liệu chỉ nói rằng, trong năm nay ngài sẽ chết trên sa trường, nhưng cụ thể chiến tranh khi nào sẽ khai hỏa, ngày nào ngài sẽ chết, thì không ai biết. 】
Du Đường hơi siết chặt ngọc bội trong tay, nghĩ đến câu chuyện Tiêu Lẫm từng kể, Kỳ quý phi tự vẫn chết vào một ngày trừ tịch.
Chết ngay trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543750/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.