Cây hoa hòe trong viện của Du Đường tháng bảy nở hoa, hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra khắp viện. Tiêu Lẫm và Tiểu Tứ rủ nhau cùng đi hái hoa hòe, sau khi hái xong lại nghe trù nương nói rằng, cánh hoa hòe có thể ủ rượu, cũng có thể làm điểm tâm.
Thế là hắn tự mình xuống bếp học trù nương làm một mâm bánh hoa hòe cho Du Đường.
Du Đường kinh ngạc: "Điện hạ tự tay làm sao?"
"Đúng vậy." Tiêu Lẫm nhớ tới khi hắn hỏi Tiểu Tứ rằng, thích một người thì nên làm gì cho người ấy, đối phương liền nói cho hắn biết, thích một người thì phải học được cách chăm sóc người ấy, không thể nào ngồi một chỗ nhận sự chiếu cố của người ta mãi được.
Hắn cảm thấy những lời này cực kỳ có đạo lý.
Không thể cứ mãi ngồi chờ Du Đường chiếu cố hắn, hắn cũng phải học cách chiếu cố nam nhân mới được.
Du Đường mím môi, đối diện với ánh mắt chờ mong của Tiêu Lẫm, trong lòng có chút cảm động.
"Đương nhiên là ta muốn nếm thử rồi." Y vươn tay nhận lấy chiếc bánh :" Không thể cô phụ tâm ý của điện hạ được."
Vốn dĩ Du Đường không mấy hy vọng vào chiếc bánh này, nhưng sau khi đưa vào miệng cắn một miếng, đôi mắt y bỗng chốc sáng lên.
"Ngon không?" Mặt Tiêu Lẫm đầy vẻ chờ mong.
"Ngon lắm!" Du Đường khích lệ :" Tay nghề của điện hạ thật tuyệt vời! Đây thật sự là lần đầu tiên ngươi làm bánh hoa hòe sao?"
"Ừm, là lần đầu tiên."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543747/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.