Kỳ Quý Phi tự vẫn vào ngày trừ tịch của mười một năm về trước.
Không hề có một dự báo nào, bà phát điên, rồi lặng yên không một tiếng động đi tìm cái chết.
Tiêu Lẫm nhớ rõ, ngày đó trời đổ một trận tuyết rất lớn, là trận tuyết lớn nhất trong mười năm qua của phương nam.
Trước khi đi ngủ, bà vẫn còn tỉnh táo, mang cây trâm cuối cùng tặng cho cung nữ luôn chăm sóc mình, rồi tự nấu cho hắn một bát mì trường thọ.
Tiêu Lẫm nằm lăn trên giường, bà còn dịu dàng xoa đầu hắn, hát cho hắn nghe.
Ngày hôm đó, Tiêu Lẫm có chút vui vẻ. Cả hắn và tên phế vật kia đều rất vui.
Bời vì dù cho mẫu phi của hắn vừa hồ đồ, vừa vô dụng nhưng bà lại chính là người duy nhất yêu thương hắn.
Được ở bên bà, hắn cảm thấy bản thân hắn vẫn còn là một con người.
Hắn còn có người để vướng bận, còn có người để nương tựa.
Tiêu Lẫm nhắm mắt lại, điệu hát ôn nhu kia cứ văng vẳng bên tai, hắn lí nhí nói tiếng chúc ngủ ngon với mẫu phi, rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Chờ đến khi hắn choàng tỉnh dậy, lại vẫn nghe được tiếng hát kia, nhưng than ôi réo rắt và thảm thiết làm sao, khiến cho nhân tâm sinh sợ hãi.
Là giọng hát của mẫu phi.
Tiêu Lẫm chạy ra ngoài thềm cửa, đập vào mắt hắn là mưa tuyết không ngừng rơi, lả tả như những chiếc lông ngỗng trắng xóa cả bầu trời, khiến cho lớp tuyết trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543732/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.