Sau khi mẫu tộc xảy ra chuyện, ngoài mẫu phi ra, chưa từng có ai nhớ đến sinh thần của Tiêu Lẫm.
Mà sau khi phát sinh sự kiện mười một năm về trước, hắn cũng không tổ chức sinh thần bất cứ lần nào nữa.
Thậm chí, còn cố gắng cưỡng ép bản thân quên đi sinh thần của mình.
Hiện giờ, không ngờ tới, lại bị một người ngoài như Du Đường đề cập đến, còn tặng hắn thứ gọi là quà sinh thần.
" Sao ngươi lại biết được rằng sắp đến sinh thần của ta?" Tiêu Lẫm nắm chặt mộc trâm trong tay, ngón tay khẽ vuốt ve chữ "Lẫm" ở trên.
Hắn đã từng vô cùng căm hận cái tên của mình.
Bởi vì đây là cái tên do lão súc sinh Tiêu Thịnh Đế kia đặt cho hắn.
Lẫm đại biểu cho trời đông giá rét, mà thứ hắn thống hận nhất lại chính là trời đông giá rét và gió tuyết lạnh lẽo.
Nhưng bây giờ Du Đường lại nói, chữ "Lẫm" kia còn một tầng nghĩa khác.....
Minh chính quân thanh, nghiêm nghị chính khí ư ...............
Đều là từ hay, chẳng qua lại không thích hợp với hắn.
Chỉ thích hợp với tên phế vật kia.
Mà lời này của Du Đường có lẽ là nói với tên phế vật đó, không phải là nói với hắn.
Nghĩ đến đây, Tiêu Lẫm cảm thấy lồng ngực có chút nặng nề.
"Ta nghe người ta nói." Lời của Du Đường kéo Tiêu Lẫm ra khỏi mớ suy nghĩ tiêu cực kia.
Y cũng chỉ là mua cây trâm, muốn tìm một cái cớ để tặng cho Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543730/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.