Du Đường nói năng khí phách, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Đôi con ngươi màu nâu nhìn thẳng vào mắt Tiêu Lẫm, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn khiến thiếu niên sửng sốt. Hắn chợt nhíu mày, cây chủy thủ trong tay lại ấn mạnh thêm một chút.
Khiến cho dòng máu đỏ tươi chảy theo cổ nam nhân hướng xuống dưới, thấm vào cổ áo trong.
Hắn hỏi Du Đường :" Ngươi là người của ai?"
Tuy câu hỏi này có vẻ râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhưng Du Đường vừa nghe đã hiểu được hàm ý trong đó. Có lẽ Tiêu Lẫm sợ rằng, y là cùng một giuộc với những kẻ như hoàng đế và các anh chị em hoàng tử của hắn.
Y trả lời Tiêu Lẫm:" Thần là người của Tiêu Quốc."
" Nhiều thế hệ của Du gia đều là trung lương, lại không tham gia vào lợi ích trong triều đình, chỉ trấn thủ biên cương Bắc Cửu thành, bảo hộ vạn dân, chỉ nguyện trung thành bảo vệ lãnh thổ quốc gia an bình."
"Điện hạ hỏi thần là người của ai, thần chỉ có thể nói thần là người của Tiêu Quốc."
Tiêu Lẫm gắt gao nhìn chằm chằm mặt Du Đường, phảng phất như muốn nhìn thấu con người y. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi buông chủy thủ xuống. Dây thần kinh căng chặt mấy ngày qua cũng thoáng lơi lỏng.
Hắn còn đang muốn nói chuyện, nhưng lại đột nhiên ho khan kịch liệt, nôn ra mấy ngụm máu, miệng vết thương trên eo bị hở ra, hắn vội vàng lấy tay bịt lại, nhưng máu vẫn chảy từ kẽ hở ngón tay ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543721/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.