" Anh Trình Lạc...."
Bọn nhỏ chạy đến thì nhìn thấy Trình Lạc đang quỳ bò trên mặt đất với tư thế quái dị, lại thấy Du Đường nhắm chặt mắt nằm gục trên lưng hắn, thì không biết phải làm sao. Thế là bọn nhỏ lui ra sau nửa bước, thậm chí còn không dám hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Không khí nghiêm trọng giằng co một lúc lâu, tận đến khi Trình Lạc động đậy một chút, thì mấy đứa trẻ mới thở phào một hơi.
Hắn cực kỳ cẩn thận đặt người sau lưng xuống, hắn ngồi dưới đất, ôm lấy Du Đường, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán y, dùng ngón tay run rẩy vuốt mái tóc hỗn độn, lau đi máu và nước mắt còn vương trên mặt y.
Hắn vẫn như thế, không hề khóc, chỉ có đôi mắt là đỏ ửng, nỗ lực thở dốc.
Hắn cứ ngồi ôm Du Đường như vậy một lát, rồi mới đứng dậy bế người lên. Cơ thể Du Đường mới mất đi sự sống nên vẫn còn mềm mại, cánh tay y buông thõng bên sườn của hắn.
Trình Lạc đứng thẳng người, mỉm cười nhìn bọn nhỏ bị dọa sợ hãi nép sang một bên.
"Đi thôi các em, chúng ta trở về."
" Chúng ta mang chú Du Đường cùng nhau rời khỏi đây thôi."
Bọn nhỏ ngơ ngác nhìn hắn, sau một lúc lâu, mới có một đứa trẻ nhút nhát sợ sệt hỏi:" Anh ơi, Du Đường, chú ấy, chú ấy làm sao vậy?"
"Chú ấy ngủ rồi." Trình Lạc trả lời đứa bé rất tự nhiên:" Xuân vây thu mệt, chú ấy mệt nhọc, cho nên mới ngủ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543718/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.