Chương trước
Chương sau
Nghe lời Trình Lạc nói làm Du Đường rất khó để không xúc động. Nhưng ngoại trừ cảm giác này, y cũng nhìn thấy được một phần trách nhiệm rất trầm trọng.

Du Đường cảm thấy không thể để Trình Lạc tiếp tục loại suy nghĩ này với mình, rốt cuộc y cũng phải rời khỏi thế giới này. Mà Trình Lạc bắt buộc phải làm quen với việc sống không có y ở bên.

" Anh cảm thấy em......kỳ thật có thể tìm một việc em yêu thích để làm...." Du Đường suy nghĩ cẩn thận rồi châm chước nói:" Anh nghĩ với năng lực của em, em muốn làm bất cứ công việc gì đều sẽ rất xuất sắc...."

Du Đường thầm bổ sung trong lòng : Đâu chỉ có thế, nếu Trình Lạc muốn, hủy diệt một nửa quốc gia cũng chỉ cần một cái chớp mắt.

Ở giai đoạn đầu của tiểu thuyết, thân là một vị phản diện ác độc nhất, thế lực của hắn trải rộng toàn cầu, ngược lại nam chính còn chưa biết nói nữa.

" Tại sao anh lại nói như vây?" Trình Lạc đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Du Đường: " Chẳng lẽ anh không muốn mãi mãi ở bên em sao?"

Từ giọng nói của hắn, Du Đường tựa như nghe ra được sát ý. Lực ôm của hắn cũng tăng mạnh, dám cá rằng nếu y mở mồm nói không, Trình Lạc sẽ xử tử y tại chỗ.

Du Đường: "......"

Vì ý chí cầu sinh trỗi dậy mãnh liệt, Du Đường vội vàng sửa lời:" Anh có bảo không muốn ở bên em đâu? Anh chỉ đưa ra một ý kiến, đến lúc đó em muốn làm gì, anh sẽ cùng làm với em, như vậy không phải càng tốt sao?"

"......" Trình Lạc không nói gì chỉ nhìn y chăm chăm một lúc lâu, sau đó mới hỏi :" Anh có phải có nguyên nhân gì đó mới không thể ở bên em đúng không?"

"!"

Du Đường nổi da gà đầy người. Trình Lạc thật sự quá nhạy bén, hơn nữa khẳng định nếu y chỉ cần nói dối thêm một câu, thằng nhóc này có thể vạch trần ngay lập tức.

"Xem ra là đúng rồi." Trình Lạc rũ mắt: " Anh không thích em, nhưng lại rất tốt với em, không muốn làm tổn thương em, nhưng lại muốn lợi dụng em để lấy được thứ anh cần."

" Anh quá mâu thuẫn."

" Nhưng em biết là dù em có hỏi, anh cũng sẽ không nói cho em biết." Hắn than thở:" Vậy ít nhất anh nên nói cho em biết, rốt cuộc thứ anh mong muốn lấy được từ em, anh đã lấy được chưa?"

Du Đường cho rằng hắn sẽ hỏi cho bằng được, nhưng rốt cuộc Trình Lạc rõ ràng ngày thường thoạt nhìn có vẻ hổ báo hung dữ, nhưng tới những lúc như thế này, hắn lại chưa bao giờ cố tình làm khó mình.

Trong lòng có cảm giác gì đó đang lên men không thể hiểu rõ, có hơi buồn khổ.

" Sắp rồi." Du Đường nhớ đến việc độ hảo cảm của Trình Lạc đã tăng đến 70 điểm, nhẹ giọng trả lời hắn:" Sắp lấy được rồi."

"...... Vậy là tốt rồi."

Trình Lạc lại vùi vào trong lòng ngực y: " Nhưng mà dù anh có lấy được thứ anh muốn rồi thì anh cũng không chạy thoát khỏi tay em đâu, em không có lòng tốt đến mức sẽ để anh rời đi."

" Ngoài việc báo thù, anh là người duy nhất em mong muốn ở bên, kể cả anh có không muốn, em cũng sẽ không buông tay."

Hắn thấp giọng tươi cười:" Cùng lắm thì, mang anh đến một chỗ, nhốt lại, để anh cả đời chỉ có thể nhìn thấy em, chỉ có thể ở bên cạnh em."

Du Đường: "................"

Thôi được rồi, Du Đường bắt đầu thấy sợ rồi.

Nhưng nghĩ đến việc dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đến cuối cùng bản thân vẫn phải chết sớm, Trình Lạc muốn ngăn cũng không ngăn được. Y vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng.

"Ngủ đi." Trình Lạc không chờ Du Đường trả lời, cũng không hề tức giận, hắn chỉ lắng nghe nhịp tim của y, an tâm nhắm mắt lại, nói với y một tiếng chúc ngủ ngon.

" Ừm, ngủ ngon."

*

Quãng thời gian sau đó, Du Đường đôi khi lại dạy cho Trình Lạc một ít giá trị quan chính xác nhằm vô thức thay đổi hắn. Nỗ lực để hắn cảm thấy vẫn còn rất nhiều người tốt trong thế giới này. Cũng may mắn mẹ của Trình Lạc là một người rất lương thiện, luôn luôn giáo dục Trình Lạc rất tốt.

Thế nên bây giờ việc tiếp thu lời nói của Du Đường với Trình Lạc lại càng đơn giản hơn.

" Chờ lát nữa em ra ngoài, tổ chức nhất định sẽ tiến hành khảo sát đối với em." Du Đường liếc mắt qua camera theo dõi, nói với Trình Lạc:" Đến lúc đó, em cần phải nghe lời, nếu có nhiệm vụ cần em hoàn thành, em nhất định phải cố gắng hết sức mà hoàn thành. Em đã hiểu chưa?"

" Hiểu rồi!" Trình Lạc bày ra vẻ mặt trẻ con, ngây thơ xinh đẹp tràn đầy tín nhiệm với Du Đường:" Lạc Lạc nhất định sẽ ngoan, sẽ nghe lời Đường Đường!"

Đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh như ánh sao nhìn thẳng vào Du Đường, bổ sung thêm một câu:" Lạc Lạc thích Đường Đường nhất luôn!"

Du Đường: "......"

【 ha ha ha ha ha ha, mẹ ơi, nịnh ngọt thế!! Đáng yêu chết mất thôi! 】linh hồn hủ nam của hệ thống hừng hực trỗi dậy, nó cười khanh khách vỗ đùi nói: 【 Đường Đường , cái tên này thật sự, thật sự quá đáng yêu! 】

Du Đường: Mẹ ta cũng chưa từng gọi ta như thế, thằng nhóc này thiếu đòn!

【 nói hắn thiếu đòn à, ngài dám đánh không?】

Du Đường cắn răng: Thống Thống, tại sao ta có cảm giác người cũng càng ngày càng thiếu đòn?

【 em không phải, em không có, ngài đừng đoán mò. 】

Du Đường mặc kệ nó lải nhải, y nhìn Trình Lạc, Trinh Lạc lại nháy mắt với y một cái như phóng điện. Biểu diễn ra hình ảnh một đứa trẻ ngây thơ chất phác một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Nếu có thể, Du Đường cảm thấy mình có thể đem cúp ảnh đế nhường lại cho Trình Lạc.

Kỹ thuật diễn của hắn làm y thật sự..........Hổ thẹn không bằng.

" Ừm, em hiểu rồi thì tốt." Vậy bây giờ chúng ta tiến hành tuyên thệ:" Em nhắc lại theo anh...."

Trải qua hơn nửa năm quan sát, hơn nữa Du Đường còn nộp rất nhiều báo cáo nói lời hay ý đẹp về Trình Lạc, vì thế cấp trên quyết định sẽ cho Trình Lạc một cơ hội, thả hắn ra ngoài một lần.

Cho nên, giờ đây họ đang tiến hành bước tuyên thệ cuối cùng, chờ hoàn thành xong bước này, Du Đường sẽ mang Trình Lạc đi lên gặp cấp trên để tháo bỏ xiềng xích đặc chế đang trói chặt tay chân của hắn.

Khi đó Trình Lạc mới có thể chính thức ra ngoài thoát khỏi không gian đã nhốt hắn ba năm ròng rã.

Hắn bày tỏ lòng thành kính mà nhắc lại lời Du Đường những từ ngữ trái lương lâm, trong phút chốc, ánh mắt hắn xẹt lên một tia sát khí, sau đó lại biến mất không thấy đâu nữa.

*

Hai người từng bước, từng bước đi qua hết mười cánh cửa kim loại. Trình Lạc trên người mang gông xiềng nặng nề, kéo lê loảng xoảng trên mặt đất tạo nên một vệt màu trắng. Làm Du Đường đau lòng không thôi.

Sau khi mở ra cánh cửa thứ chín, chỉ còn duy nhất một cách cửa cuối cùng, Du Đường hỏi hắn:" Có nặng lắm không?"

"Không nặng nha!" Trình Lạc không có cảm giác gì. Hắn nhìn Du Đường tỏ vẻ đáng yêu:" Đường Đường đang đau lòng cho em sao?"

" Anh....." Du Đường bị ánh mắt tươi cười của hắn làm rung động, nhưng nghĩ đến vẫn còn bị theo dõi, y liền nói:" Nếu em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ báo cáo với tổ chức, xin gỡ gông xiềng xuống cho em."

" Dạ, em nhất định sẽ ngoan ngoãn...."

Lời còn chưa dứt.

Hai ngón tay của Trình Lạc khẽ động, vèo một tiếng xé gió, camera theo dõi rơi ầm một tiếng xuống đất, vỡ tan tành. Du Đường còn chưa kịp kinh ngạc, đã bị hắn tiến sát lại gần, dùng dây xích kéo ấn lên vách tường, hung hăng hôn xuống.

Nụ hôn mang tính xâm lược và chiếm hữu của Trình Lạc làm vẻ bề ngoài cố ý ngụy trang đáng yêu của hắn rách toạc, tận đến khi Du Đường bị hôn đến mức mềm chân mới đỡ lấy eo y, nở nụ cười xinh đẹp như đóa hoa. Khuôn mặt diễm lệ và tà tính làm người ta hoa mắt.

" Thời gian đám súc sinh kia đuổi đến đây còn thừa 2 phút lẻ 3 giây." Trình Lạc kề vào trán Du Đường, thủ thỉ nói:" Anh nói xem, bây giờ em nên dùng phương pháp gì để giết bọn chúng mới được đây?"

--

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.