Chương trước
Chương sau
Trong nửa năm này, Du Đường luôn rất cưng chiều nhân cách trẻ con của Thẩm Dục, nhưng lại hiểu biết rất ít về bản thân của hắn.

Ở trong ấn tượng của y, thằng nhóc này lúc điên lên thì quả thực không phải người, làm gì có chuyện ăn nói khép nép với người khác bao giờ?

Thế nhưng từ tối hôm qua đến giờ, Thẩm Dục luôn là bộ dạng cực kỳ yếu ớt chật vật. Hơn nữa đối xử với y rất cẩn thận dè dặt. Kể chuyện đùa cũng không chịu cười lấy một cái..

Chỉ là bởi vì yêu một người, thì sẽ phát sinh ra thay đổi lớn như vậy à? 

Du Đường có hơi không hiểu lắm.

Không, phải nói là y vẫn luôn luôn không hiểu gì hết.

Y thậm chí không rõ vì sao ngày trước Thẩm Dục chỉ cần hôn y một cái, thì vành tai đã đỏ như máu, mấy cái cảm xúc kích động như thế này y đều không có.

Đột nhiên cảm thấy có lỗi với Thẩm Dục.

Bởi vì y không thể ở cạnh với Thẩm Dục cả đời, càng không có cách nào để đáp lại tình cảm của đối phương.

Ngay cả một câu nói dối rằng "Tôi yêu em" đơn giản y cũng không thể thốt nên lời.

Hơn nữa y cảm thấy dù có nói ra thì Thẩm Dục cũng sẽ nhạy bén nhận ra đó chỉ là lời nói dối.

Haiz...z...

Du Đường không đếm nổi hôm nay là lần thứ mấy mình thở dài. Nồi cơm điện phát ra tiếng ting nhắc nhở cơm đã chín khiến Du Đường hoàn hồn.

" Để tôi đi dọn cơm." Y cầm chén và cái muôi, xúc xong cơm là lủi ra ngoài để né không khí nặng nề ở trong phòng bếp .

Chốc lát sau, Thẩm Dục đã nấu xong thức ăn.

Du Đường chẳng qua chỉ dạy hắn vài câu, hắn có thể suy một ra ba, nấu ra một bữa cơm rất ngon.

Màu sắc hương vị đều ổn cả. Thẩm Dục nhìn Du Đường ăn cơm ngon lành thì vẻ căng thẳng trên khuôn mặt mới giảm bớt, hắn tươi cười hỏi y:" Ngon không?"

" Ừm, ừm, ngon lắm." Du Đường phô trương khích lệ :" Không ngờ em rất có thiên phú về phương diện nấu ăn!!"

Thẩm Dục nhìn mặt Du Đường, hắn có hơi hoảng hốt.

Vì sao hắn không chịu chiếu cố người đàn ông này sớm một chút?

Vì sao lúc trước hắn lại vẫn luôn bị động hưởng thụ sự cưng chiều của người kia?

Trái tim ẩn ẩn đau, Thẩm Dục đột nhiên hết muốn ăn.

Hắn miễn cưỡng mỉm cười: "Anh thích là được rồi."

Du Đường thấy Thẩm Dục hầu như không ăn gì thì thúc giục hắn, Thẩm Dục liền lắc đầu, nói không đói bụng. Lần này hai người về nhà là để chuẩn bị ít đồ cho Du Đường nhập viện.

Lấy những thứ cần thiết xong là sẽ đi ngay. 

Du Đường đứng thu dọn hành lý,  Thẩm Dục ở bên cạnh nhìn, nói: " Em sẽ ở lại bệnh viện với anh."

"Không cần đâu." Du Đường lắc đầu: " Em bình thường bận rộn nhiều việc như vậy, công việc lại mang tính chất nguy hiểm cực cao, nếu ở cùng tôi trong bệnh viện thì sự an toàn của em sẽ không được đảm bảo."

Mâu thuẫn của Thẩm Dục với Hàn gia càng lúc càng lên cao, hiện tại đang là thời điểm căng thằng nhất, Thẩm Dục cảm xúc lại hay bất ổn, nếu ở lại chăm sóc y ở bệnh viện công cộng thì chỉ có trăm hại một lợi, không tốt cho hắn.

" Không sao, bệnh viện của Tống Thành rất an toàn." Thẩm Dục nói: "Hơn nữa hiện tại cũng đang trong khoảng thời gian rảnh, không có gì có thể so sánh được với sự quan trọng của anh."

"......" Du Đường biết Thẩm Dục đã quyết định rồi, y cũng không khuyên nổi nên đành phải gật đầu đáp ứng.

Lúc đến bệnh viện, Du Đường thay quần áo bệnh nhân, lần đầu tiên y cảm nhận được mình là một người mắc bệnh nan y.

Thẩm Dục đưa y đi làm hóa trị lần đầu tiên. Nhưng xui xẻo làm sao, Du Đường có phản ứng đào thải với phương pháp trị liệu này.

Sau khi hóa trị xong, Du Đường đột nhiên buồn nôn, cảm giác ghê tởm quanh quẩn khắp người.

Y bảo Thẩm Dục muốn đi WC, vừa chạy vội đến nhà vệ sinh thì phun hết tất cả đồ ăn trong bụng ra.

Nôn ra hết y mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Du Đường xả nước bồn cầu xong mới mở cửa bước ra ngoài, đã thấy Thẩm Dục đứng ở ngoài cửa, ngơ ngác mà nhìn, đôi mắt càng lúc càng đỏ ửng.

Y xấu hổ ngượng ngùng gãi đầu:" Không sao... Tôi không có việc gì đâu."

" Em có mua nước." Thẩm Dục đưa cho y chai nước khoáng: " Anh súc miệng trước đã."

 Hắn xoay người đi ra ngoài: " Em đi mua thuốc chống nôn." Sau đó nghĩ tới cái gì, lại dừng lại. 

Thanh niên đứng quay lưng về phía Du Đường, siết chặt ngón tay, giọng  khàn khàn: " Lần sau nếu có chuyện gì thì phải nói cho em, đừng chịu đựng một mình, biết không?"

Du Đường cầm nước khoáng, gật đầu: "Ừm, biết rồi."

Thẩm Dục rời đi, hệ thống cảm thán: 【 ký chủ, hắn rất quan tâm ngài. 】

【 xem ra dù Thẩm Dục là vai ác, nhưng khi hắn yêu thương một người, cũng sẽ chỉ là một người binh thường mà thôi. 】

Du Đường: Thật ra ta lại muốn hắn đối với ta xấu tính một chút.

Du Đường: Hắn càng đối xử tốt với ta thì ta lại càng thêm áy náy.

【 Ký chủ , ngài đừng lo lắng, khi kết thúc thế giới này, ngài có thể lựa chọn xóa bỏ ký ức, sau khi quên Thẩm Dục rồi ngài sẽ không cảm thấy áy náy nữa. 】

Du Đường: Quên đi sao........

Du Đường bắt đầu thấy tức giận vô lý, y hỏi hệ thống : Thống Thống, thế giới này ta chết vì bệnh ung thư, vậy thế giới trước ta chết như thế nào?

Du Đường: Người đó cũng sẽ thành như Thẩm Dục hiện tại à?

【 cậu ta......】 hệ thống nói: 【 ký chủ, chuyện quá khứ ngài đừng hỏi. 】

Du Đường: Cũng đúng, đều đã qua rồi.

Du Đường: Nhớ ra cũng không thể thay đổi được gì. 

Du Đường: Thôi bỏ đi.

*

Nhờ vào quyền thế của Thẩm Dục, phòng bệnh của Du Đường đương nhiên là phòng tốt nhất.

Bố trí giống phòng khách sạn Tổng thống vậy, cái gì cần có đều có. Du Đường nằm ở trên giường bệnh, cảm thấy mình không giống đang nằm viện mà đang nằm trên đống tiền của chủ nghĩa tư bản.

Thẩm Dục một ngày một đêm không ngủ, lại còn bận rộn làm đủ thứ việc, đến đêm thì không trụ nổi nữa.

" Em ngủ một lát đi." Du Đường ngồi dậy, kéo Thẩm Dục ngồi xuống: " Ngày sau còn dài, cứ như vậy làm sao chịu nổi."

" Không phải em nói tôi chắc chắn có thể chữa hết bệnh sao? Còn nói chờ tôi khỏi bệnh thì muốn bắt đầu lại từ đầu, bây giờ em tự hành hạ bản thân như thế, đến lúc tôi hết bệnh rồi em lại lăn ra ốm thì biết làm thế nào?"

"Em không mệt......"

Du Đường duỗi tay búng cái tách lên trán của Thẩm Dục.

"Công chúa nhỏ." Y cố ý gọi cái biệt danh làm Thẩm Dục xấu hổ, Du Đường nhìn thanh niên đang ngơ ngác thì cong đôi mắt như vầng trăng non, y nói :" Nghe lời tôi được không?"

Thẩm Dục chớp chớp mắt, biểu tình có hơi vô thố.

Sau khi đầu óc hỗn độn phân tích xong câu công chúa nhỏ kia, Thẩm Dục lại mím môi, cúi đầu, vành tai lại đỏ.

" Đừng gọi em là công chúa nhỏ."  Hắn nhỏ giọng phản bác: " Đó chỉ là mấy câu vớ vẩn của nhân cách kia nói thôi...."

" Nhưng tôi cảm thấy cái xưng hô Công chúa nhỏ này rất là đáng yêu." Du Đường thấy cảm xúc của hắn bắt đầu dịu lại, không tang tóc như lúc trước thì tâm tình y cũng vui vẻ theo, y kéo tay Thẩm Dục, vỗ vỗ:" Sau này nếu em lại tiếp tục ngược đãi bản thân, tôi sẽ gọi em là Công chúa nhỏ, gọi đến khi nào em nghe lời mới thôi."

" Anh!" Thẩm Dục trừng mắt, ngẩng đầu lên lại đối diện với nụ cười ấm áp của Du Đường. Từ cặp mắt kia, hắn thấy được ảnh ngược của hắn. Chỉ có duy nhất mình hắn. Trái tim đập chộn rộn trong ngực, khiến yết hầu hắn cuộn lên cuộn xuống.

" Vâng." Hắn nắm chặt đôi tay của Du Đường, trán hai người dán vào nhau giống như đang cầu nguyện.

" Về sau, đều nghe theo anh."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.