Chương trước
Chương sau
Nội dung cảnh H: ( Lời của tác giả không phải của editor)

Tới đây thôi mấy bạn ơi, bởi vì Thẩm Dục tính xấu như chó, cực kỳ tàn nhẫn, không chịu làm người.

Cho nên hành vi tình dục của hắn sẽ bị lên án.

Các bạn khinh hắn cưỡng xxxx Du Đường đúng hơm.

Thế nên các bạn sẽ không được xem hắn làm cái gì.

Người trong sáng thì không chờ xem H nha

Đừng nghĩ đến nó nữa, tỉnh lại đi, chỉ có mỗi nội dung sau khi Du Đường tỉnh lại thôi.

------------------------------------------

Ngày hôm sau Du Đường tỉnh lại, y nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài trời đã tối, Du Đường hiểu ra chắc là y ngủ một mạch đến tối luôn rồi.

Thấy Thẩm Dục không nằm bên cạnh thì nhẹ nhàng thở ra.

Sự tình phát triển đến nước này khiến y và hệ thống đều rất bất ngờ.

Cho nên hiện tại y không biết làm sao để đối mặt với Thẩm Dục.

Càng không biết làm thế nào để giải thích cho đối phương, để hắn tin tưởng lời mình nói.

Hệ thống dè dặt cẩn thận hỏi:【 ký chủ, ký chủ, ngài không sao chứ? 】

Du Đường:......

Du Đường: Ngươi cảm thấy ta nhìn như không có việc gì hả?

Du Đường: Ngươi thì giỏi rồi, thấy tình hình không ổn là lập tức chuồn thẳng, mặc kệ ta ở lại đối mặt với tên Thẩm Dục đang nổi điên.

Du Đường: Bây giờ còn không biết xấu hổ mà hỏi ta có sao không à?

Hệ thống nhìn ra Du Đường lần này tức giận thật rồi.

Ở chung bao lâu nay, nó ít nhiều cũng biết tính Du Đường.

Vị ký chủ này tam quan đoan chính, lại lương thiện dễ mềm lòng, rất ít khi tức giận.

Bỏ qua việc khuyết thiếu tình căn, không hiểu ái tình, thì xem như là không có khuyết điểm.

Dù là vì tích phân mà công lược vai ác, hoàn thành nhiệm vụ, cũng luôn nghĩ phương pháp để hạ thấp thương tổn đối với vai ác đến mức thấp nhất.

Người như vậy mà lần này cũng bị Thẩm Dục chọc giận rồi thì có thể thấy được tình huống hôm qua nghiêm trọng đến mức nào.

【 ký chủ, thật sự xin lỗi ngài, ngày hôm qua là em sai, dù có thế nào cũng không thể mặc kệ ngài mà bỏ chạy】 hệ thống cố gắng giải thích 【 Nhưng mà em cũng đã đi làm một việc cho ngài. 】

Du Đường tức giận: Ngươi làm cái gì?

【 Em đi xác minh tiến độ nhiệm vụ lần náy á.】 hệ thống nói: 【 lần này tuy là xảy ra sự cố ngoài ý muốn , để Thẩm Dục bắt thóp, nhưng mà theo số liệu thì vẫn tính là đã hoàn thành niệm vụ, tiếp theo sau khi độ hảo cảm của Thẩm Dục đầy rồi, ngài chỉ cần nằm đó chờ chết là được. 】

Du Đường: Chờ chết......

Du Đường: Ngươi dùng từ này, hay đấy nhỉ.

【 ai nha, đây là từ thông dụng mà ạ! 】

Trò chuyện với hệ thống vài câu khiến tâm tình của Du Đường cũng phấn chấn hơn một chút. Y thử đỡ người định xuống giường. Thì lại phát hiện trên cổ chân đeo thứ gì đó, nương theo động tác của y mà phát ra âm thanh liểng xiểng trên mặt đất.

Trong nhà chỉ còn một lảnh yên lặng tĩnh mịch.

Sau đó, trong ý thức của Du Đường truyền ra tiếng hệ thống hưng phấn thét to:【 Á Á Á !!! Xiềng xích kìa!!! Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi!!! Giống y như trong tiểu thuyết viết vậy á!!! 】

【 đây chính là phòng tối play trong lời đồn đây sao!!!! Em thấy hưng phấn quá đi !!!!!】

Du Đường:???

Du Đường: Ngươi câm miệng lại cho ta. Lúc nào cũng chỉ thích hóng chuyện ăn dưa.

Y nửa quỳ ở mép giường, cái nơi ai cũng biết là đâu đấy vô cùng đau đớn, trán Du Đường toát ra đầy mồ hôi lạnh, y túm lấy xiềng xích rồi dùng tay kéo kéo nhưng không có tác dụng gì hết.

Lửa giận vừa mới tắt lại bùng lên lần nữa.

Cái tên Thẩm Dục này!

Cái gì cũng có thể nghĩ ra được!

Trong lòng y đang không ngừng mắng Thẩm Dục nào là tên khốn kiếp , nào là đồ vô lại, nào là thằng biến thái thì cửa phòng ngủ mở ra.

Thẩm Dục bưng một cái khay tiến vào, trên đó là một bát cháo loãng cùng ít đồ ăn kèm.

" Anh đang làm gì vậy?" Thẩm Dục đặt chiếc khay lên đầu giường, ngồi xổm xuống, hỏi y :" Chẳng lẽ anh còn định dùng tay không bẻ xích à?"

Sắc mặt Du Đường cứng đờ, lập tức buông dây xích, lui ra sau nửa bước, kéo giãn khoảng cách của y với Thẩm Dục.

Đây hoàn toàn là phản ứng tự nhiên của thân thể.

Dù là ai ngày hôm qua bị đối xử như vậy mà nhìn thấy kẻ chủ mưu thì đều khó tránh khỏi hành động né tránh theo bản năng.

Thẩm Dục mặt đen thui. Hắn vươn tay kéo Du Đường đứng dậy:" Đứng lên đi đã, dưới đất lạnh lắm."

Du Đường né bàn tay của hắn, tự mình vịn giường cố gắng đứng dậy, dựa vào mép giường.

Y thật ra cũng không muốn tức giận với Thẩm Dục thêm nữa.

Chuyện này kỳ thật y cũng có chỗ sai.

Là y lợi dụng lừa gạt Thẩm Dục trước, đối phương tức giận như vậy tựa hồ cũng không có gì sai.

Nhưng nói mồm thì dễ hành động thì khó, tuy đạo lý thì rõ đấy nhưng mà nhìn thấy người thì lại không kìm chế được mà nổi giận.

" Anh có tư cách gì mà nổi cáu với tôi?" Thấy y như vậy, Thẩm Dục lại mất bình tĩnh:" Anh trăm phương ngàn kế tiếp cận tôi, nắm đầu tôi xoay vòng vòng, nửa câu giải thích cũng không có, thế mà anh vẫn cảm thấy anh đúng đúng không?"

Nghe thấy Thẩm Dục nói ra những lời này, cơn giận của Du Đường cũng bùng lên đầu.

Y trầm mặc một lúc, sau đó nâng mắt lên nhìn Thẩm Dục, mở miệng nói.

" Đúng là tôi không đúng."

" Tôi thừa nhận nửa năm qua tôi đã lừa cậu, nếu làm cậu cảm thấy thương tâm, không chấp nhận nổi, tôi chân thành xin lỗi cậu."

Nói xong, y thành khẩn nói với Thẩm Dục :" Thật sự xin lỗi cậu."

Y tiếp tục nói :" Nhưng tôi cũng tự thấy trong khoảng thời gian ở bên cậu, tôi không hề làm chuyện gì có lỗi với cậu."

" Ngày hôm qua, đối với những chuyện cậu đã làm, đó là tôi nợ cậu, xem như là tôi trả cho cậu."

Nói đến đây, y bèn chỉ lên xiềng xích trên chân, nghiêm túc nói :" Vậy nên, tôi cũng hy vọng cậu có thể nghĩ cho tôi một chút, tôn trọng tôi, đừng dùng biện pháp cực đoan như thế này để khống chế tôi."" Đây là sự sỉ nhục đối với tôi."

Từ khi bước vào thế giới này tới nay, đây là lần đầu tiên Du Đường nói ra lời thuận theo bản thân mình.

Ở trước nhân cách chủ của Thẩm Dục, y vẫn luôn diễn vẻ nhu thuận, không dám từ chối yêu cầu gì để lấy được độ hảo cảm của đối phương.

Từ trước đến nay không hề nói ra suy nghĩ của chính mình.

Lần này kế hoạch bị Thẩm Dục nhìn thấu, y cũng bất chấp tất cả không thèm giả vờ nữa.

Ngả bài với Thẩm Dục, nói ra ý muốn của chính bản thân mình.

"......"

Thẩm Dục trầm mặc.

Một đôi con ngươi yên lặng chăm chú nhìn  vào đôi mắt màu nâu của Du Đường, tìm được bóng dáng của bản thân ở bên trong.

Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên bật cười.

" Hóa ra đây mới thực sự là con người của anh."

Du Đường cho rằng hắn sẽ nổi giận, nhưng Thẩm Dục chẳng những không hề tức giận, ngược lại còn vui vẻ cười không ngừng.

Hắn nhìn ngắm Du Đường như phát hiện được một kho báu rực rỡ, nói :" Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh."

" Với điều kiện là anh bắt buộc phải ở lại bên cạnh tôi."

" Dùng một mặt chân thật nhất của anh để ở bên tôi."

"???"Du Đường ngỡ ngàng không tin vào tai mình.

Trước khi ngả bài, y đã làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng bị Thẩm Dục ấn ở trên giường làm thế này, thế kia, nhưng thằng nhóc này thế mà một lần nữa không thèm dựa theo kịch bản truyền thống, cứ thế mà chấp nhận lời xin lỗi của y???

Đây chính là Thẩm Dục kiêu ngạo ương ngạnh đó hả?

Chắc không phải bị ai đoạt xác chứ ?

"Anh sao vậy?" Thẩm Dục hỏi y: "Chẳng lẽ anh cho rằng tôi bị ma nhập nên mới tin tưởng lời giải thích qua loa râu ông nọ cắm cằm bà kia của anh đấy chứ hả?"

"???"

Chắc chắn tên này có thuật đọc tâm! Hắn đi guốc trong bụng mình!

"Giống như tôi phát hiện bản thân không hề hiểu rõ anh." Thẩm Dục lấy chìa khóa từ trong túi ra, ngồi xổm xuống mở khóa chân cho Du Đường :" Kỳ thật, Du Đường....."

Giọng hắn âm trầm, cầm xiềng xích ném qua một bên, giường mắt nhìn Du Đường rồi mỉm cười :" ..........anh cũng không hề hiểu rõ tôi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.