Sáng ngày hôm sau Du Đường cố gắng lắm mới bò ra được khỏi giường.
Cơ thể càng lúc lại càng nặng nề. Quả nhiên thuốc bây giờ không còn có tác dụng nữa.
Hệ thống nói với y, đối với tình trạng thân thể này, trụ được nhiều nhất ba đến bốn tháng, thời gian còn lại của y ở thế giới này không còn được bao lâu.
Du Đường thở dài, càng thấy buồn rầu hơn.
Y không biết làm sao để lừa Thẩm Dục rồi chạy trốn nữa.
Thời gian của y sắp hết.
Nội dung cốt truyện cũng chạy càng lúc càng nhanh.
Lúc bánh trung thu làm xong cũng là lúc Thẩm Dục vừa vặn rời giường.
Hắn đi đến sau lưng Du Đường, không thèm quan tâm ánh mắt của người hầu xung quanh, trực tiếp ôm lấy eo của người đàn ông từ phía sau, lại hôn lên cổ một cái, lại cọ cọ thêm một chút.
Du Đường căng thẳng mà thở gấp.
Y đẩy Thẩm Dục ra :" Thẩm gia, ở đây nhiều người như vậy, như vậy không hay đâu."
Thẩm Dục gầm gừ: "Ai có ý kiến thì móc mắt kẻ đó ra là được."
Đám người hầu tức tốc cúi đầu, hận không thể chui đầu xuống đất.
Du Đường: "......"
Thầm than đúng là sức mạnh của tư bản. Du Đường bất đắc dĩ chỉ còn cách chiều hắn.
" Nhưng mà, dạo này hình như anh gầy đi?" Thẩm Dục lấy tay bóp bóp eo Du Đường ra vẻ đo đạc , nhíu mày:" Hôm trước lấy thuốc bổ về không phải anh vẫn uống đều đặn sao? Không có tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543664/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.