Đêm hôm đó, hai người cùng nằm trên một chiếc giường, Thẩm Dục cũng không bám dính vào ôm chặt cứng Du Đường như bình thường mà nằm cách ra tầm nửa mét.
Lẳng lặng nằm một lát, Thẩm Dục đột nhiên nói: " Nếu uống thuốc mà không đỡ thì đến chỗ Tống Thành khám thử xem. Đừng để cho bệnh tình nặng thêm."
Du Đường ngẩn người.
Thẩm Dục đang quan tâm mình đây à?
Hắn nằm cách xa mình thế này, chẳng lẽ là sợ mình khó thở?
Du Đường có chút cảm động.
" Vâng, tôi biết rồi." Y nói : "Cảm ơn Thẩm gia đã quan tâm."
" Đừng có ảo tưởng thế, tôi không thèm quan tâm anh đâu." Trong bóng đêm, vành tai của Thẩm Dục nhuốm một màu hồng nhạt, ngữ khí lại vẫn lạnh lùng như cũ:" Tôi chỉ không muốn lây bệnh cảm của anh thôi."
"......" Du Đường nhướng mày. Sau đó y đứng dậy: "Xin lỗi, tại tôi không để ý, bây giờ tôi sẽ sang phòng khác để ngủ..."
Còn chưa nói xong, y đã bị Thẩm Dục kéo tay lên đè ở trên giường.
Thanh niên nổi cáu, nghiến răng nghiến lợi nói:" Tôi chưa hề nói muốn đuổi anh ra ngoài, ngoan ngoãn nằm đó đi đừng làm tôi nổi giận."
Hệ thống cười ha hả: 【 Hắn tức rồi kìa hahahahaha!!!!】
Du Đường cũng cười: Thằng nhóc này đúng là điển hình của khẩu thị tâm phi.
Y chỉ thử một chút, Thẩm Dục đã lộ nguyên hình rồi.
" Được, tôi không ra ngoài nữa." Y cục cựa qua lại: " Nhưng mà ngài ôm tôi chặt quá, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543660/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.