Theo tục lệ ngày mùng một đầu năm phải ăn sủi cảo, Du Đường và Ngụy Mặc Sinh sáng dậy sớm làm một nồi sủi cảo, sau khi ăn xong Du Đường lại lôi Ngụy Mặc Sinh ra đường chơi.
"Anh, mình đang đi đâu vậy?
Ngụy Mặc Sinh biết Du Đường không có người thân, y mồ côi từ tấm bé, thành phố A ngoại trừ hắn và bạn bè ở sàn đấu thì cũng không quen thân với ai.
Nên chắc hẳn không phải đi chúc tết người thân.
"Mang em đến một chỗ." Du Đường đeo bao tay thật dày, quấn thêm mấy vòng khăn quàng cổ, sau đó đội mũ bảo hiểm nhảy lên xe máy:" Tới nơi em sẽ biết."
" Việc gì mà anh cứ úp úp mở mở thế?" Ngụy Mặc Sinh vừa lẩm bẩm vừa ôm chặt Du Đường ngoan ngoãn ngồi sau lưng xe, lòng hiếu kỳ mỗi lúc một cao.
Du Đường chở hắn đến bệnh viện lớn nhất thành phố A.
" Tết nhất sao anh lại muốn đến bệnh viện." Ngụy Mặc Sinh trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng vẫn lẽo đẽo đi theo Du Đường. Từ khi Khương Viện qua đời, hắn rất ghét bệnh viện. Tuy biết suy nghĩ vậy không đúng, nhưng hắn chung quy vẫn thấy bệnh viện là nơi sẽ mang người thân của hắn đi mất, tránh được lúc nào thì càng hay lúc ấy.
Du Đường không trả lời, chỉ kéo tay hắn đi tới tầng năm của bệnh viện.
Đây là tầng dành cho khách V.I.P, có thể nằm đây không phải quyền quý thì cũng là nhà có gia thế giàu có.
Du Đường đưa mắt nhìn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-nguyet-quang-cua-vai-ac-lai-chet-roi/3543641/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.