“Những lúc như thế này, sao có thể thiếu ta được chứ!”
Hắn quay đầu lại nhìn Kim Đản Đản, rất khí phách nói: “Tiểu Nhiễm Nhiễm đừng sợ, có ca bảo hộ muội!”
Hắn vươn tay vỗ vỗ bả vai Kim Đản Đản, sau đó liền xoay người gia nhập vào trận chiến của hai người kia.
Trong chiến đấu hai người đã hơi đuối sức, có Thiên Lưu Hiên gia nhập, bên phía Diệp Tuyệt Vũ liền hơn một chút.
Không lâu sau, Đế Lạc Y liền bị trọng thương.
Khóe miệng hắn nở một nụ cười âm trầm, trong tay xuất hiện một quả bom, ném về phía bọn họ.
Kim Đản Đản cảm nhận được uy lực của quả bom còn mạnh hơn cả trước kia, lập tức lo lắng nhắc nhở: “Chạy mau!”
Hai mỹ nam hiểu ý, liền tranh nhau chạy đến mang nàng chạy trốn đi.
Diệp Tuyệt Vũ nhanh hơn Thiên Lưu Hiên một bước. Hắn bảo vệ Kim Đản Đản ở trong ngực mình, mang nàng chạy như bay cách xa mấy chục mét.
Phía sau truyền đến một tiếng vang lớn.
‘Ầm ——’
Tòa nhà kia nổ tung bắn ra khắp nơi, Diệp Tuyệt Vũ tạo một tầng kết giới thật lớn phòng ngự che ở bên ngoài.
“Thiên Lưu Hiên đâu?” Kim Đản Đản lo lắng an nguy của bằng hữu tốt hỏi.
Thiên Lưu Hiên một thân hồng y tiến về phía nàng, khóe miệng còn dính máu: “Thật muốn nghiên cứu quả bom đó. Thật lợi hại, suýt chút nữa thì nộp mạng ở chỗ này rồi!”
Khóe miệng Kim Đản Đản mấp máy, rất muốn mắng đầu óc của hắn có phải có vấn đề hay không.
Nhưng khi nhìn thấy khóe miệng dính máu của hắn, bộ dáng thật chật vật, nàng liền chịu đựng!
Nhìn đống đổ nát ở đằng xa bốc lên khói đen nghi ngút, mấy người đi đến xem xét.
Bên dưới khúc gỗ cháy đen có gì đó động đậy, hình như có thứ gì đó đang cố gắng giãy giụa bò ra.
Kim Đản Đản lấy ra một quả bom từ bên trong Diệt Thiên Giới cầm ở trong tay. Nếu thứ đó là Đế Lạc Y, nàng sẽ lập tức ném bom nổ chết hắn.
Khúc gỗ bị đẩy ra, ba người nhóm Kim Đản Đản trợn mắt há hốc mồm nhìn thứ bò ra dưới khúc gỗ.
—— Thế mà lại là một con búp bê SD.
Dáng vẻ của nó rất giống Đế Lạc Y. Trên người nó có rất nhiều vết thương, lớn bé đều có, còn có cả dấu vết do trẻ con cầm cọ màu vẽ bậy lung tung.
Búp bê bò ra, tay chân nhỏ cử động trông y như rối gỗ.
Trên mặt nó vương đầy nước mắt: “Con người coi ta như món đồ chơi. Bọn họ tùy tiện tháo dỡ cánh tay của chúng ta, đầu của chúng ta, chỉ vì muốn sửa đổi chúng ta thành thứ mà bọn họ cho là đẹp. Lại không chút quan tâm chúng ta có đau hay không?”
“Ta chỉ muốn khiến cho bọn họ nếm thử cảm giác mà chúng ta đã từng phải trải qua.”
“Chúng ta ra đời từ trong tay những thiết kế sư, cũng có sinh mệnh và linh hồn, tại sao lại bị tước đoạt một cách tàn nhẫn như vậy chứ?”
Kim Đản Đản nhất thời không biết nên nói gì cho phải, hoá ra Đế Lạc Y lại là một con búp bê SD được chế tác rất hiện đại.
Nàng hỏi: “Nên xử trí nó như thế nào?”
Diệp Tuyệt Vũ: “Tuy rằng nó đáng thương, nhưng trên người tràn ngập oán khí, nên giết nó!”
Thiên Lưu Hiên: “Cần gì phải tàn nhẫn như vậy, để ta mang về chơi đi!”
Kim Đản Đản cũng không lạ gì chuyện này, tính tình của tên bằng hữu tốt này là như vậy.
Chơi? Đoán chừng còn tàn nhẫn hơn cả việc giết Đế Lạc Y. Không chừng hắn chơi người ta đến tàn phế!
Búp bê SD phiên bản Đế Lạc Y thút tha thút thít, hít hít cái mũi, nước mắt tí tách rơi xuống.
Kim Đản Đản nhìn nó thật quá đáng thương, hơn nữa lại dễ thương như vậy. Lập tức tình mẫu tử trong người nàng trỗi dậy, nàng nhớ tới N hài tử mà nàng đã từng cùng Tiểu Mạch Tử sinh ở mấy vị diện trước, cũng đáng yêu như vậy.
Vì thế nàng liền nói: “Để ta trông nó đi, một ngày nào đó oán khí của nó sẽ tiêu tan thôi!”
Nàng vẫy tay với búp bê SD phiên bản Đế Lạc Y, trên mặt nở nụ cười tươi: “Lại đây!”
*
Thượng tiên: ┭┮﹏┭┮ nguyện vọng là không muốn đi làm!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]