Ngay thời khắc mấu chốt, nàng nhanh chóng gắp miếng thịt dê lên và nhét vào miệng nhai.
Hai mỹ nam nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong miệng nàng với vẻ tiếc nuối, đáng tiếc không cướp được.
Không lâu sau, Hoa Tiểu Tiên bưng hai phần canh do thị nữ của nàng ta nấu quay lại, đặt ở trước mặt Diệp Tuyệt Vũ và Thiên Lưu Hiên, mỉm cười ngọt ngào: “Biểu ca, Thiên công tử, hai người uống canh đi!”
Nàng liếc Kim Đản Đản một cái, không có ý đem cho nàng ta chút nào.
Kim Đản Đản cũng không thèm để ý, nàng ta không đưa thì càng tốt ấy chứ, nếu đưa thì ai biết bên trong có bỏ độc hay không?
Vị muội muội tự luyến này luôn coi nàng là tình địch trong giả tưởng mà.
Hai người ăn lẩu xong đều rất thỏa mãn, nhìn chén canh mà Hoa Tiểu Tiên đưa cho, không hề động tới dù chỉ một chút.
Chuyện này khiến cho Hoa Tiểu Tiên cảm thấy mình rất mất mặt, ánh mắt oán giận nhìn chằm chằm vào Kim Đản Đản.
Tất cả đều do nữ nhân này tự dưng từ đâu xuất hiện, cố tình phá hỏng đồ của biểu ca, dây dưa lôi kéo biểu ca, lại ở đây quyến rũ biểu ca.
Nàng nhìn ánh mắt của bọn họ hết lần này tới lần khác đều chú ý tới nữ nhân này, trong lòng Hoa Tiểu Tiên cảm thấy khó chịu. Rõ ràng mình còn xinh đẹp hơn nhiều so với nàng ta, vậy mà không ai để ý!
Nàng liếc mắt nhìn về phía nhà xí: “Bạch cô nương, ngươi đã lớn như vậy rồi, tại sao ngay cả nhà xí cũng không tu sửa? Có phải cố ý làm vậy hay không?”
Ý của nàng ta là Kim Đản Đản lớn tuổi hơn nàng ta. Kim Đản Đản không hề bực bội chút nào, nàng hờ hững nhún vai, xòe bàn tay ra: “Nếu ngươi lợi hại như thế sao không tự mình sửa đi!”.
Hoa Tiểu Tiên vỗ bàn đứng lên: “To gan! Ngươi dám kêu bổn công chúa đây đi tu sửa nhà xí hả?”
Kim Đản Đản quay lại nhìn nàng ta cười như không cười: “Ngươi phản ứng lớn như vậy là ghét bỏ nhà xí của biểu ca ngươi bẩn sao?”
Mặt Hoa Tiểu Tiên bị nghẹn đỏ bừng, hồi lâu mới thốt ra mấy câu: “Ta … ta không có ý đó!”
Kim Đản Đản phớt lờ nàng ta, ngồi ở chỗ đó cho tiêu thực.
Hoa Tiểu Tiên nhìn về phía Diệp Tuyệt Vũ, ủy khuất bĩu môi: “Biểu Ca, ca xem nàng ta khi dễ muội!”
Diệp Tuyệt Vũ cầm chén trà đặt lên môi, nhìn Kim Đản Đản một cái, cụp mắt nhìn trà trong chén, trong mắt ẩn hiện ý cười nhạt.
Thật lâu sau, hắn đặt chén trà xuống, lạnh giọng nói: “Ăn xong, chúng ta đi tu sửa nhà xí!”
Kim Đản Đản cảm thấy trong lòng buồn bực, chẳng có ai lại như nam nhân này.
Thanh Trần Thần Tôn, ngươi nên gọi là Quy Mao Thần Tôn mới đúng.
Nàng và Thiên Lưu Hiên miễn cưỡng cùng nhau tu sửa nhà xí. Diệp Tuyệt Vũ nhìn hai người phối hợp làm việc, ánh mắt hơi lạnh, cả người tràn đầy hàn khí.
“Biểu Ca?” Hoa Tiểu Tiên cảm nhận được lạnh lẽo, run rẩy gọi một tiếng.
Khí tức lạnh lẽo áp bức lập tức biến mất, hắn quay đầu nhìn về phía nàng ta: “Làm sao vậy?”
“Không… Không có việc gì!”
Không biết có phải là ảo giác hay không. Nàng nhìn thấy biểu ca và nữ nhân kia, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác bất an, khiến Hoa Tiểu Tiên cảm thấy sợ hãi, sợ Biểu ca sẽ bị cướp đi mất.
“Nếu muội không có việc gì làm, cũng đi giúp bọn họ đi!” Khi lời nói vừa dứt, Diệp Tuyệt Vũ ngoắc ngoắc ngón tay trên không trung, sau khi dùng vài thuật lau chùi, mặt bàn lập tức sạch sẽ.
Hắn đứng dậy rời đi, để lại Hoa Tiểu Tiên một mình ở chỗ này.
Nàng đứng dậy bước ra ngoài, sai thị nữ và đám thiếu niên đến giúp đỡ.
Trong lòng nàng có chút tính toán, sau khi sửa xong cái này, nữ nhân kia sẽ không có lý do gì ở lại đây nữa.
Nàng chỉ huy Kim Đản Đản: “Người sửa nhà xí ở đằng kia, ngươi mù sao? Trên cây trúc đóng đinh lung tung, ngươi không thấy à?”
Kim Đản Đản quay đầu lại, chế nhạo: “Heo đực nhỏ, ngươi lợi hại như thế thì tự mình làm đi, đừng có mà chỉ huy người khác!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]