Dù sao thì nhiệm vụ Diệt Thiên Giới cũng đã hoàn thành. Kiếp này mình không gặp Tiểu Mạch Tử, chắc là anh ấy không có mặt ở vị diện này nhỉ?
Kim Đản Đản nhắm mắt lại, nghỉ ngơi ở giữa không trung.
Một tiếng “rầm” vang lên, Kim Đản Đản cắm mặt ngã xuống đất trong tư thế rùa nằm sấp.
Nàng làm sập một căn nhà nhỏ, tức thì cỏ tranh bay tung tóe, bụi đất cuốn mù mịt.
Trong đám bụi mù mịt, nàng ngẩng đầu nhìn thì thấy một nam tử mặc trang phục màu trắng đẹp như tiên giáng trần, mái tóc đen như lụa.
Khuôn mặt tuyệt mĩ thoát tục kia tựa như thần tiên trên trời.
Có điều lúc này hắn… đã cởi quần, đang ngồi xổm bên cạnh hố!
Hắn nghe thấy tiếng động nên quay đầu nhìn sang, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.
Kim Đản Đản kinh ngạc thấy rõ, chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra một câu: “Thần tiên, thì ra ngươi cũng đi đại tiện hả?”
Diệp Tuyệt Vũ ngạc nhiên nhìn người đột ngột xuất hiện, nhất thời quên cả phản ứng.
Sau một hồi im lặng, Kim Đản Đản đã cảm nhận được nỗi đau đớn trên cơ thể. Nàng khẽ cử động, ngay sau đó nàng ngửi thấy một mùi nào đó khó diễn tả thành lời.
Lúc này nàng mới phát hiện hai chân mình đang đặt cạnh hố, thiếu chút nữa thì thò vào trong.
Bên trong hố chỉ toàn một màu trắng xóa như một tầng sương mù nổi trên bề mặt sữa.
Kim Đản Đản chớp mắt: “Phân của thần tiên đặc biệt thật đấy!”
Một tiếng “rầm” vang lên, Kim Đản Đản bị hất bay ra ngoài.
Bên dưới là một khoảng nước sông xanh thẳm, xanh như ngọc phỉ thúy cực kỳ đẹp đẽ!
Một góc ‘Y phục thần trộm’ của nàng rơi vào trong nước, lập tức bị hòa tan và bốc khói xanh nhè nhẹ.
Kim Đản Đản sợ đến nỗi cấp tốc khua khoắng tay chân giữa không trung nhưng vẫn không thể thay đổi lực hấp dẫn của trái đất, thế là nàng bị rơi xuống dưới.
Nàng sốt sắng hô to: “o(≧ 口 ≦)o Thần tiên, cứu ta với!”
Xoẹt! Kim Đản Đản lập tức được chuyển lên bờ trong nháy mắt.
Bộp một tiếng! Tiếp đó nàng rơi xuống hành lang dựng bằng gỗ. Không hề bất ngờ chút nào, vẫn là mặt chạm đất.
Trước mặt nàng là đôi giày trắng như tuyết không dính một hạt bụi. Nàng giang tay giang chân trên mặt đất, cố nhịn đau bò dậy.
Kim Đản Đản nhìn nam tử tuyệt mĩ cao khoảng một mét tám mươi bảy, thanh khiết thoát tục như thần tiên ở phía đối diện. Ngay sau đó, một dòng máu ấm nóng từ từ chảy ra khỏi mũi nàng.
Không phải nàng chảy máu mũi vì mê muội sắc đẹp của người trước mắt, mà là do mũi nàng cao quá nên ngã chảy máu.
Kim Đản Đản lau nước mắt suýt tuôn rơi vì đau đớn, đồng thời khẽ cắn cánh môi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xin hỏi vị hán tử này, đây là đâu?”
Mẹ kiếp, dù mặt có đẹp đến mấy nhưng ngươi đã làm bé cưng ngã đau thì đừng mong bé cưng gọi ngươi là thần tiên nhé!
Diệp Tuyệt Vũ không trả lời câu hỏi của nàng mà nhìn sang nhà xí đã bị sập bên cạnh, giọng nói lạnh nhạt không có bất kỳ cảm xúc gì: “Ngươi làm sập nhà xí của bản tôn nên phải bồi thường!”
Kim Đản Đản: Giận tím người! Nếu không phải vì không đánh lại hắn thì bé cưng nhất định sẽ xông lên tẩn chết hắn ngay lập tức!
Nàng siết chặt nắm đấm, giọng điệu có chút nghiến răng nghiến lợi: “Bồi thường thế nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]