Mà nam nhân bên cạnh nàng lại là đệ đệ của hắn, Viêm Dục.
Trong tay bọn họ là một hài tử hơn một tuổi. Hài tử đó đang tập tễnh học đi, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
Dưới ánh hoàng hôn, hình ảnh ba người bọn họ trông cực kì xinh đẹp. Nụ cười của bọn họ vô cùng ngọt ngào, chẳng khác gì mật ngọt.
Những nụ cười này rơi vào trong mắt Viêm Nghị, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Tất cả mọi người đều hạnh phúc, tại sao chỉ có một mình hắn chìm trong bi thương.
Nữ nhân kia tựa hồ đã quên hắn mới là phu quân của nàng.
Lúc này, sao nàng lại có thể tươi cười rạng rỡ như vậy với nam nhân khác.
Còn cả hài tử kia, bọn họ đã bái đường thành thân sao?
Viêm Nghị nắm chặt nắm đấm dưới ống tay áo, trong mắt như có bão.
Hắn tiến đến phía trước, bế hài tử đang học đi ở trên đường lên.
Hài tử kia rất xinh, vẻ mặt tò mò nhìn hắn, một đôi mắt vô cùng trong veo.
Thế nhưng khuôn mặt của bé lại rất giống Viêm Dục, trong lòng Viêm Nghị thầm đau xót.
Hắn hỏi Kim Đản Đản: “Đây là hài tử của hắn ta sao?”
Kim Đản Đản vừa nhìn thấy Viêm Nghị đang ôm hài tử của nàng, trong lòng nàng liền tràn ngập sợ hãi, lo lắng: “Ngươi trả hài tử lại cho ta!”
Viêm Nghị lạnh lùng nói: “Trả lời ta, nó có phải là hài tử của nàng với hắn ta hay không?”
Viêm Dục nhíu mày lại: “Hoàng huynh, huynh trả hài tử lại cho nàng đi, nó còn nhỏ!”
Viêm Nghị híp mắt lại nhìn Kim Đản Đản: “Nữ nhân, nàng cũng thật có năng lực. Một khắc trước ân ái cùng ta, ngay sau đó liền sinh con cho người khác sao?”
“Không phải nàng sinh rất giỏi sao? Ta sẽ giết nó, nàng lại sinh một đứa cho ta hả?” Bàn tay Viêm Nghị xoa lấy cổ hài tử, hài tử sợ tới mức oa oa khóc lớn.
Trong mắt Viêm Nghị là một mảnh lạnh băng, chỉ cần nhớ tới nó là hài tử nàng sinh cho người khác, trong lòng hắn liền khó chịu.
Kim Đản Đản nhìn bộ dáng khó chịu của bảo bảo, liền vô cùng lo lắng mắng: “Viêm Nghị, ngươi là kẻ điên, đây là hài tử của ngươi!”
Tay Viêm Nghị chợt ngừng lại, hài tử há to miệng oa oa khóc lóc, khóc đến đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ.
Hắn và Viêm Dục cùng cha khác mẹ, hai người có chút giống nhau, cho nên hài tử cũng rất giống.
Bây giờ nhìn kỹ lại, hài tử trong tay ngược lại càng giống hắn nhiều hơn chút.
Viêm Nghị nhìn nam hài tử nho nhỏ như hạt đậu trong tay, cảm xúc trong lòng hắn lẫn lộn, vô cùng phức tạp.
Hắn kinh ngạc nhìn Kim Đản Đản: “Tâm Nhi, vì sao nàng lại sinh con của chúng ta, không phải nàng hận ta sao?”
Kim Đản Đản khinh thường: “Khi đó ta cũng muốn phá bỏ, chỉ là phát hiện hơi trễ, vị trí lại khó. Nếu phá đi, về sau không thể nào sinh được nữa.”
Mặt Viêm Nghị đen lại, nàng thế mà lại muốn phá bỏ hài tử của bọn họ.
Lòng dạ nữ nhân này thật là ác độc!
Hắn duỗi tay, giữ lấy bàn tay nhỏ bé đáng thương của nàng: “Tâm Nhi, về nhà với ta, ta sẽ bảo vệ nàng!”
Kim Đản Đản hất tay hắn ra: “Không cần nói cười nữa, mời trả hài tử lại cho ta!”
Viêm Nghị nhếch môi cười: “Đây là hài tử của ta, dựa vào cái gì mà cho ngươi!”
Kim Đản Đản nghiến răng nghiến lợi: “Là ta sinh ra!”
Viêm Nghị không chút để ý nói: “Không có hạt giống của ta, một mình nàng có thể sinh sao?”
Kim Đản Đản: Đậu má, như vậy cũng bẩn quá rồi?
Viêm Dục đi lên trước, bảo vệ Kim Đản Đản ở sau người: “Hoàng huynh, hậu cung của huynh nhiều giai lệ như vậy, mong huynh đừng khó xử Tâm Nhi nữa có được không?”
Trong mắt Viêm Nghị lộ ra ham muốn chiếm hữu mãnh liệt: “Là ngươi đưa nàng đến bên người ta, dựa vào cái gì mà muốn nàng trở về?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]