Sắc mặt Đơn Duy Mạc tối sầm lại, anh kéo Kim Đản Đản đến bên cạnh mình, gằn từng chữ: “Nhớ kỹ em là của anh, không được phép đến quá gần động vật đực khác!”
“Ai cần anh quản!” Anh thật sự nghĩ rằng cô vẫn là con mèo nhỏ của anh nuôi trong nhà sao!
Cốt của con mèo đã thay đổi từ lâu rồi, bà cô đây không thích nghe lời anh nữa!
Không để cô đến gần anh ta, cô lại càng khăng khăng muốn đến gần!
Hai người bọn họ trở mặt với nhau, được Tần Hiên giúp đỡ nên Kim Đản Đản toàn thắng.
Cô nấp sau lưng Tần Hiên rồi lè lưỡi với Đơn Duy Mạc: “Lêu lêu lêu, đồ keo kiệt, đồ ngang nược, đồ khó ưa!”
Khóe miệng Tần Hiên hơi giật giật, nhóc con này đúng thật là đáng yêu!
Sắc mặt Đơn Duy Mạc tối sầm đến mức có thể nhỏ ra giọt mực, bộ mặt khó chịu nói: “Tinh Thụy La, em đừng quên thân phận của mình!”
Lời nói này giống như một lời nguyền rủa, Kim Đản Đản không tự chủ được mà kêu meo meo: “Meo ~ chủ nhân, meo meo ~ meo ~”
Kim Đản Đản: Tôi meo, cái con mẹ anh à ~ Cô mèo này thực sự quá đủ rồi!
Cô cảm thấy rằng bản thân mình sắp bị tinh thần phân liệt rồi, cô thường kêu meo meo và gọi chủ nhân một cách không thể kiểm soát.
“Lại đây!” Đơn Duy Mạc vẫy tay với cô, sắc mặt có vẻ đỡ hơn một chút.
Kim Đản Đản cảm thấy biểu cảm của anh vẫn còn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342929/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.