“Không thấy sư phụ đang nói chuyện với sư huynh của con sao? Đừng xen mồm vào!”
Bát Giới bĩu môi, cảm giác ấm ức đến nỗi cái mũi sắp rớt ra, lỗ tai heo cụp xuống dưới, trong hốc mắt lấp lánh nước mắt: “Sư phụ, trước kia ngài yêu thương nhất là lão Trư con mà, vì sao bây giờ lại ghét bỏ con như vậy?”
Kim Đản Đản thích heo, nhưng thích là heo nhỏ cơ. Mặc dù vậy nhưng khi nhìn thấy nhị đồ đệ đang lã chã chực khóc, trong lòng nàng cũng rất khó chịu.
Nàng nhìn hắn vẫy tay, Bát Giới lập tức ghé đầu lại đây.
Kim Đản Đản học nguyên chủ vuốt ve đầu hắn trấn an: “Bát Giới ngoan, con phải ngoan ngoãn nghe lời. Lần sau vi sư tìm thịt cho con ăn, nếu gặp yêu tinh xinh đẹp cũng nhường cho con ngủ!”
“Lẩm bẩm ~ sư phụ, con biết sư phụ đối với con tốt nhất mà!” Bát Giới vui vẻ giơ cây đinh ba chín răng lên hưng phấn nhảy nhót lung tung.
Kim Đản Đản nhỏ giọng lẩm bẩm: Thật đúng là một con heo đơn thuần, ngu ngốc.
Ngộ Không cụp mắt, cảm thấy tiểu sư phụ có chút khác thường.
Hắn vừa mới chuyển động hạ thân, muốn đặt nàng trên lưng ngựa. Nàng lại làm nũng giống như một đứa bé: “Không Không, ngồi trên lưng ngựa lâu, đau mông lắm, con cõng vi sư đi!”
Vì thế, Ngộ Không ngoan ngoãn làm theo, cõng nàng.
Đối với Ngộ Không mà nói, cơ thể nhỏ bé của nàng rất nhẹ, giống như không có chút trọng lượng nào. Hắn có thể cõng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342850/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.