Nàng vì y mà cam tâm tình nguyện chờ ở đây rất nhiều năm, nhưng y lại chưa bao giờ chạm vào nàng.
Nữ nhân kia đi rồi, y lại trở nên tàn tạ như vậy, trong đầu chỉ nghĩ đến người kia.
Nàng khép mắt lại. Bây giờ là lúc y đang mơ hồ, nàng đã bắt chước nữ nhân kia nhiều năm như vậy rồi, bây giờ cũng đã giống khoảng bảy phần.
Hôm nay nàng cố ý ăn mặc theo kiểu mà nữ nhân kia yêu thích, đi vào trong điện.
Thị nữ bên ngoài ngăn nàng lại: “Vân cô nương, không thể đi vào!”
Nàng phất tay áo: “Cút, ngươi không thấy Tôn thượng đang uống say sao? Ta chỉ đi vào chăm sóc y.”
“Nhưng mà… Tôn thượng không triệu kiến ngươi!” Thị nữ do dự.
Vân Nhiễm không thèm để ý đến sự ngăn cản của các nàng ấy, xông vào trong.
Nàng ta học theo giọng điệu của Kim Đản Đản: “Lãnh Mạc Tà…”
Lãnh Mạc Tà ngẩng đầu, mơ hồ nhìn thấy gương mặt mình hoài niệm đã lâu, bầu rượu trong tay y rơi xuống đất. Khóe miệng y nhếch lên một tầng ý cười, giọng nói chua chát: “Nữ nhân, ngươi quay về rồi sao?”
Y loạng choạng đứng dậy, đi về phía Vân Nhiễm.
Bước chân y nhẹ bẫng suýt nữa thì ngã xuống đất, Vân Nhiễm vội vàng đỡ lấy y.
Nàng tiếp tục đóng giả Kim Đản Đản: “Ta hối hận rồi. Từ biệt hai năm, cuối cùng ta cũng đã hiểu rõ lòng mình. Ta yêu chàng, sẽ không rời khỏi chàng nữa, được không?”
Những lời này đối với Lãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342821/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.