Trong giọng nói của hắn mang theo ý cười nhẹ: “Nữ nhân, nàng gấp gáp đi tìm hắn như vậy sao?”
Kim Đản Đản hơi nhíu mày: “Tìm ai?”
Đối với lời nói của hắn, nàng ù ù cạc cạc không nghĩ ra, hoàn toàn không biết hắn đang nói gì.
Nụ cười nơi khóe miệng của Lãnh Mạc Tà lại xán lạn thêm vài phần, tay nhéo cằm của Kim Đản Đản hơi dùng sức. Kim Đản Đản đau đến phải khó chịu cau mày.
Hắn gằn từng chữ: “Nàng nói muốn tìm ai, chẳng lẽ nàng còn có mờ ám với ai khác nữa sao?”
“Ha!” Kim Đản Đản cười lạnh một tiếng, đập vào tay hắn, không quan tâm nói: “Đúng vậy, người quá nhiều, ta không nhớ được!”
Cuối cùng Lãnh Mạc Tà không thể giữ được nụ cười nơi khóe miệng. Con ngươi của hắn dần dần biến thành màu đỏ, đôi mắt híp lại, giọng nói nguy hiểm: “Nữ nhân, nàng nên nhớ cho kỹ, nàng là người của ta. Cho dù nàng có chết thì cũng vẫn thuộc về ta!”
Kim Đản Đản nhìn hắn như vậy thì cười lạnh: “Ha ha!” Ánh mắt sắc bén của nàng nhìn hắn: “Ta chỉ là của chính bản thân mình, ngươi có bản lĩnh thì cứ giam giữ ta cả đời đi!”
Ngón tay của Lãnh Mạc Tà mơn trớn qua gương mặt của nàng, giọng nói lại truyền đến một lần nữa: “Có lúc, ta thật sự muốn giết nàng, quỷ hồn dễ khống chế hơn nhiều so với người sống.”
Hắn tạm dừng một lát, tiếp tục nói: “Nhưng nếu nàng không có tự do thì ta sợ nàng sẽ càng không vui vẻ!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342771/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.