Kim Đản Đản bị bóp cổ không thể thở nổi, đầu óc choáng váng. Nàng khẽ há miệng ra giống như cá rời khỏi nước.
Nàng khó chịu đến vành mắt đỏ hoe, trong mắt hiện lên một màn sương mù lờ mờ.
Tay của Lãnh Mạc Tà buông lỏng cổ nàng ra, Kim Đản Đản vô lực ngồi xuống đất, hít từng ngụm từng ngụm khí tươi mới.
“Thuật Mao Sơn của các ngươi đúng là thế hệ sau không bằng thế hệ trước!” Lãnh Mạc Tà khinh thường nói.
Kim Đản Đản rất bực bội, ngước đôi mắt xinh đẹp lên tức giận trừng y: “Chỉ là ta không học đàng hoàng, nếu sư phụ ta còn sống, chắc chắn người có thể giết được ngươi!”
Kim Đản Đản không nói chuyện với y nữa, nàng chồm dậy chuẩn bị rời đi.
Lát sau eo nàng bị Lãnh Mạc Tà ôm lấy, trên người y lạnh toát, ngay cả hơi thở cũng lạnh, giống như có một luồng gió thổi qua.
“Ngươi muốn làm gì?” Kim Đản Đản phòng bị nhìn y.
Khóe môi Lãnh Mạc Tà khẽ nhếch lên, không trả lời nàng. Y nhanh chóng bay lên không trung.
Một lúc sau.
Kim Đản Đản ngỡ ngàng nhìn cảnh vật trước mắt mình, trên trời có một vầng trăng đỏ đang bay lên từ trong hồ, trên mặt hồ là một tòa cung điện màu đen hoa lệ.
Sau khi đến gần mới phát hiện nước trong hồ là màu tím, bên trên còn loáng thoáng một màn sương trắng nhè nhẹ.
Nàng kinh ngạc nhìn vầng trăng đỏ trên đỉnh đầu, hỏi: “Ta chết rồi sao?”
Lãnh Mạc Tà vươn tay vuốt ve gương mặt nàng: “Bé con, ánh trăng ở nhân gian là màu vàng. Đây là minh giới, mặt trăng đương nhiên có màu đỏ rồi!”
Kim Đản Đản xoay đầu nhìn sang y: “Ngươi mang ta tới đây làm gì?”
Nam nhân mỉm cười giống như ác ma, duỗi tay ra cọ xát lên cánh môi nàng: “Ngươi làm hư chiếc xe phiên bản giới hạn của ta, đương nhiên là phải bồi thường rồi.”
Trong lòng Kim Đản Đản như có một dự cảm không lành. Nàng muốn bỏ chạy, nhưng nam nhân này đã ôm chặt lấy eo nàng, nàng không có cơ hội chạy trốn.
“Tôn thượng, ngài về rồi.”
Hai người đi tới là hai nữ tử mặc một bộ y phục lụa trắng hơi mỏng, màu trắng vốn hơi xuyên thấu rồi, này lại mặc mỏng thế thì không nghĩ cũng biết.
Nữ tử cong eo giống như rắn nước, quỳ xuống đất, mỹ cảnh trước người dường như để lộ không sót gì, nàng ta nhẹ nhàng nói: “Tôn thượng~”
Lãnh Mạc Tà cũng chẳng thèm nhìn nàng ta một cái, nhẹ nhàng búng tay. Trên đầu ngón tay xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ lao về phía hai người kia.
“A—“ Tiếng hét thảm thiết vang lên khắp cả đại điện này.
Một lát sau, hai nữ tử đó hóa thành một màn sương khói tiêu tán vào không trung.
Kim Đản Đản sợ hãi đến mức sau lưng toát mồ hôi lạnh, y dường như chẳng hề do dự mà khiến hai nữ tử kia tan thành mây khói.
Lãnh Mạc Tà lườm nàng một cái, ung dung nói: “Bọn họ đều đáng chết!”
Trong ánh mắt y toát lên tà khí mỉm cười nhìn Kim Đản Đản. Y nâng cằm của nàng lên: “Nếu nàng không ngoan ngoãn nghe lời, cũng sẽ có kết cục như thế.”
Kim Đản Đản thành thật hơn rất nhiều, nàng phải sống, không thì nhiệm vụ sẽ thất bại, hoặc là bị mạt sát.
Trước tiên cứ nhẫn nhịn chịu khổ hoàn thành nhiệm vụ trước, không chừng vẫn còn một cơ hội sống sót.
Kim Đản Đản đi theo sau y, đến một hồ nước nóng rộng hơn năm mươi mét vuông. Nước ở đây trông giống như sữa bò, Lãnh Mạc Tà dang hai tay ra, cất lên giọng nói tà mị: “Thay đồ!”
Móng tay của Kim Đản Đản cắm vào trong thịt, để sống tiếp, thì cứ coi như là đang vặt lông gà thôi.
Nàng nhắm mắt lại, cởi y phục cho Lãnh Mạc Tà.
Lãnh Mạc Tà nhìn nàng, vẻ mặt đó thống khổ giống như đang đứng ở trên pháp trường.
Nàng không thích y, y vẫn còn muốn trêu đùa nàng thêm.
Lúc này y phục trên người y đã bị cởi xuống hết. Y khẽ nhếch miệng, kéo nàng cùng vào suối nước nóng.
Kim Đản Đản muốn bỏ chạy, ngay sau đó, Lãnh Mạc Tà liền ôm chầm lấy nàng từ phía sau, động tay xé y phục nàng xuống.
*
Thượng tiên: Cứ thô bạo thế?
Lãnh Mạc Tà: Còn chần chừ gì nữa, hãy bình chọn giới thiệu! Nếu không thì…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]