Lẽ nào do hai người gặp nhau muộn, nên anh không còn cơ hội nữa sao?
Ánh mắt Hàn Kiệt nhìn về phía những nhân viên đang hóng chuyện xung quanh, những nhân viên đó sợ đến mức bỏ chạy không còn một ai.
Anh đứng dậy, chống tay lên bàn, cúi người về phía trước. Anh xoắn một lọn tóc của cô đặt vào lòng bàn tay, anh có thể ngửi thấy mùi thơm trên tóc cô.
Kim Đản Đản cảm thấy cả người không được tự nhiên, muốn rút lọn tóc của mình về.
Nhưng cô lại bắt gặp ánh mắt của anh nhìn sợi tóc trong lòng bàn tay mang theo vẻ hoài niệm, giọng nói có chút nhớ nhung: “Thật ra, tôi đã thích cô từ lâu rồi, tôi thích nhìn nụ cười ngọt ngào của cô. Mỗi lần như vậy tôi có thể quên đi tất cả phiền muộn.”
Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt chứa đựng tình cảm sâu đậm: “Tôi muốn bảo vệ cô suốt đời suốt kiếp, Lâm Tâm Tâm, cô có thể cho tôi cơ hội này không?”
Kim Đản Đản đối mặt với anh, trong mắt cô phản chiếu hình ảnh của anh. Lúc này thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại hai người họ…
Đột nhiên.
Một tiếng “bốp…” vang lên.
Hàn Kiệt bị đánh bật ra, hai người ngạc nhiên nhìn sang.
Kim Đản Đản còn chưa nhìn rõ người tới là ai thì đã bị người đó kéo vào trong lòng. Cô lờ mờ nhìn thấy mái tóc màu bạc, ngửi thấy hơi thở sạch sẽ trên người anh, nhịp tim của cô vô thức tăng nhanh.
Hàn Kiệt lau vết máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342697/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.