Chương trước
Chương sau
Lẽ nào do hai người gặp nhau muộn, nên anh không còn cơ hội nữa sao?

Ánh mắt Hàn Kiệt nhìn về phía những nhân viên đang hóng chuyện xung quanh, những nhân viên đó sợ đến mức bỏ chạy không còn một ai.

Anh đứng dậy, chống tay lên bàn, cúi người về phía trước. Anh xoắn một lọn tóc của cô đặt vào lòng bàn tay, anh có thể ngửi thấy mùi thơm trên tóc cô.

Kim Đản Đản cảm thấy cả người không được tự nhiên, muốn rút lọn tóc của mình về.

Nhưng cô lại bắt gặp ánh mắt của anh nhìn sợi tóc trong lòng bàn tay mang theo vẻ hoài niệm, giọng nói có chút nhớ nhung: “Thật ra, tôi đã thích cô từ lâu rồi, tôi thích nhìn nụ cười ngọt ngào của cô. Mỗi lần như vậy tôi có thể quên đi tất cả phiền muộn.”

Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt chứa đựng tình cảm sâu đậm: “Tôi muốn bảo vệ cô suốt đời suốt kiếp, Lâm Tâm Tâm, cô có thể cho tôi cơ hội này không?”

Kim Đản Đản đối mặt với anh, trong mắt cô phản chiếu hình ảnh của anh. Lúc này thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại hai người họ…

Đột nhiên.

Một tiếng “bốp…” vang lên.

Hàn Kiệt bị đánh bật ra, hai người ngạc nhiên nhìn sang.

Kim Đản Đản còn chưa nhìn rõ người tới là ai thì đã bị người đó kéo vào trong lòng. Cô lờ mờ nhìn thấy mái tóc màu bạc, ngửi thấy hơi thở sạch sẽ trên người anh, nhịp tim của cô vô thức tăng nhanh.

Hàn Kiệt lau vết máu trên khóe miệng, nhìn Bạch Mặc vừa mới đánh mình, híp mắt: “Bạch Mặc, mặt của anh đã thành ra như vậy rồi thì đừng ra ngoài dọa người khác nữa, bị dạy dỗ một lần còn chưa đủ, anh lấy tự tin ở đâu ra mà còn đến gần Tâm Tâm hả?”

Bạch Mộ ôm chặt Kim Đản Đản, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành vòng cung: “Đánh là thương mắng là yêu, chẳng lẽ Hàn tổng chưa từng nghe qua câu này sao?”

“Anh cần quay lại mẫu giáo học lại từ đầu!” Hàn kiệt không muốn quan tâm đến anh nữa.

Bạch Mặc nhớ lại lúc còn học mẫu giáo, khi đó cô nhóc ngốc nghếch rất đáng yêu, ánh mắt anh liền dịu dàng hơn: “Ý kiến hay đấy!”



Vẻ mặt Kim Đản Đản mờ mịt nhìn hai người đang “ve vãn” nhau, bọn họ thực sự chắc chắn rằng mình không thích người kia sao?

Hệ thống quân nhìn màn hình lớn, trong nội tâm không biết đã gọi bao nhiêu lần [Ký chủ, ký chủ, phiền cô mau tìm nam chính đi, đừng tưởng tượng lung tung nữa]

Thật không may, ký chủ của cậu không nghe thấy những lời này.

Là hệ thống quân, gặp phải ký chủ bị mất trí nhớ như này đúng là rất mệt mỏi!

Kim Đản Đản thoát khỏi sự kiểm soát của Bạch Mặc, nhìn hai người đang đánh nhau như hai con gà trống. Cô vẫy vẫy móng vuốt: “Tạm biệt hai bạn, tôi không cản trở hai người nói chuyện yêu đương nữa!”

Bạch Mặc và Hàn Kiệt mấp máy khóe miệng, nhìn cô rời đi.

Hai người nhìn nhau, kẻ thù vừa nhìn thấy nhau liền tức giận đến đỏ mắt, lập tức xông vào đánh nhau.

Bạch Mặc vô cùng xấu tính, bắt đầu đổi hướng đánh vào mặt, khiến mặt Hàn Kiệt bị đánh sưng lên.

Tuy nhiên, tình trạng của anh cũng trở nên nghiêm trọng hơn, lần thứ hai được đưa lên xe cấp cứu rời đi.

Tôn Vân Hải mang theo nỗi lo lắng của một người mẹ, khuyên Bạch Mặc mãi mà anh ta vẫn không nghe. Anh chỉ đành bất lực nói: “Ông chủ, lần sau nếu anh muốn đánh nhau thì đừng đi một mình, để tôi đánh thay anh!”

Thà anh bị hủy dung còn hơn là ông chủ bị, ông chủ là minh tinh nổi tiếng đó!

Bạch Mặc liếc nhìn thân hình nhỏ bé của anh ta: “Bỏ đi, tôi tự đánh, trốn ở sau lưng người khác còn là đàn ông được à?”

Tôn Vân Hải: Tuy lời nói của ông chủ rất ngầu, nhưng ông chủ, ánh mắt khinh thường vừa nãy của anh là cái quái gì vậy?

Đêm đó, cả hai người lại xuất hiện trên đầu bảng tìm kiếm lần nữa.



#Hàn Kiệt, Bạch Mặc nắm tay nhau, điều gì đã khiến hai người quay lại với nhau? #

#Cặp đôi Hàn Bạch còn có thể làm hòa như xưa không? #

#Người hâm mộ có ủng hộ hai người ở bên nhau không? #

#Quả chanh đáng yêu#: Ủng hộ, vô cùng ủng hộ, trai đẹp yêu nhau mới là chân lý!

#Cực kỳ cực kỳ đáng yêu#: Tui đồng ý với thím lầu trên, làm gay làm gay!



Thượng tiên: (⊙v⊙)

Tự dưng thấy khung cảnh hai anh đẹp trai cãi nhau cũng rất đẹp…

Thực ra hai người họ mới là một cặp…

Đản Đản: (nắm chặt tay) Người đàn ông của tôi thì sao?

Thượng tiên: (cười bí ẩn) Cô đoán xem?

Đản Đản: (Bốp bốp bốp)

Thượng tiên: (rơm rớm nước mắt) Đản Đản, sao cô đánh tôi?

Đản Đản: Đáng đời, ai bảo cô khiến tôi mất trí nhớ!

Thượng tiên: ヾ (≧ O ≦) 〃 A… bố đứa nhỏ, anh ở đâu? Em không quản nổi Đản Đản hung dữ này nữa rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.