Là ai nhẫn tâm như vậy, đến cả đứa trẻ còn chưa được sinh ra như chàng cũng không buông tha.
Chàng lớn lên trong cung, trời sinh không giống với mọi người, thời thơ ấu của chàng trôi qua thế nào chứ?
Chẳng trách tính cách của chàng méo mó, đáng sợ như vậy. Nhưng có ai sưởi ấm cho chàng đâu chứ?
Nhớ lại ánh mắt của chàng, trong lòng nàng đau đớn một trận. Dường như không có việc gì có thể vào được mắt chàng, dường như chàng không quan tâm đến bất cứ thứ gì!
Độc đi vào máu…
Vậy thì?
Mắt Kim Đản Đản chợt sáng, hỏi: “Hệ thống quân, nếu tìm được người có cùng loại máu thay máu cho chàng ấy, có phải có thể giải độc không?”
Cái đầu nhỏ của hệ thống quân xoay một vòng 360 độ [Bản quân quân không biết, cha bản quân quân không nói!]
Kim Đản Đản: “Cha em là đồ đần!”
Hệ thống quân nghiêng cái đầu nhỏ, vẻ mặt ngây thơ vô tội nói [Đồ đần có quan hệ gì với kí chủ Kim Đản Đản sao?]
Kim Đản Đản thở phì phì: “Chị là mẹ của cha em!”
Hệ thống quân [Ồ ~]
Qua một lúc nó lại phản đối nói: [Mẹ của cha là bà nội. Kí chủ chị nói dối!]
Kim Đản Đản: Hệ thống quân của ta bị thiểu năng, tạm thời ta không có tâm trạng quan tâm đến hệ thống quân thiểu năng!
Nếu nàng thật sự muốn thay máu giải độc cho Vân Dật Trần, thì thiết bị y học cổ xưa không đủ an toàn. Một khi không chú ý chàng sẽ bị nhiễm trùng, sẽ càng chết nhanh hơn.
Hơn nữa cho dù phẫu thuật thực hiện thành công, như vậy có thể giải được độc cho chàng hay không, nàng cũng không rõ. Nhỡ đâu một khi không cẩn thận giết mất chàng thì phải làm sao?
Kim Đản Đản đau đầu, rất đau đầu.
Mấy ngày nay nàng luôn đến thăm hắn. Hắn rất lạnh nhạt, coi nàng giống như một cái cây, một người vô hình vậy.
Đột nhiên, hắn ho dữ dội, nôn ra máu màu tím.
Kim Đản Đản đi qua vỗ nhẹ lưng hắn, trong ánh mắt nàng tràn đầy đau lòng. Vành mắt nàng đỏ hoe: “Dật Trần, chàng sẽ không sao đâu!”
Vân Dật Trần không buồn không vui, ánh mắt hắn không hề thay đổi, giống như một cái xác không có linh hồn vậy.
Nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng Kim Đản Đản rất sợ: “Mau! Truyền thái y!”
Ngay sau đó, một nhóm thái y chạy đến. Nữ tử thuần một sắc thấy Vân Dật Trần yếu ớt nằm trên giường, trong mắt nàng ta lộ ra chút si mê.
Đột nhiên nàng ta cảm nhận được áp suất thấp của Nữ Đế, sợ đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi hột, lập tức khám cho Vân Dật Trần.
Cũng may, thái y không quên mất thân phận của mình. Công công lấy khăn ra, thái y mới đặt tay lên trên bắt mạch.
Bắt mạch xong, thái y nhìn Kim Đản Đản tỏa ra uy lực Đế Vương, lấy hết dũng khí nói: “Bệ hạ… Vân chủ tử, chỉ cần điều dưỡng nửa tháng, thì… sẽ khỏe. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Kim Đản Đản khẽ nhướng mày.
Thái y dùng tay áo lau mồ hôi trên trán: “Chỉ là… Trong thời gian này Vân chủ tử cần phải tĩnh dưỡng, không thể bị người khác làm phiền!” Nói xong, nàng ta cẩn thận nhìn Nữ Đế, sợ nàng sẽ trách tội nàng ta.
Kim Đản Đản cố gắng trấn áp sự lo lắng trong lòng xuống: “Ngay cả trẫm cũng không được sao?”
“Không… không được. Người là Nữ Hoàng bệ hạ, Vân chủ tử nhìn thấy người cảm xúc sẽ kích động, sẽ… bệnh tình sẽ càng nặng hơn!” Sau lưng thái y túa ra mồ hôi lạnh.
Nữ Hoàng bệ hạ đột nhiên quan tâm một mỹ nhân bát phẩm như vậy, thật sự rất đáng sợ đấy. Người có biết không?
Thái y cẩn thận cúi đầu, lo lắng nghĩ lát nữa bệ hạ sẽ trừng phạt nàng ta thế nào?
Một lúc sau, giọng nói cao quý đó vang lên: “Vậy trẫm không đến làm phiền nữa. Vân mỹ nhân, chàng tĩnh dưỡng cho tốt!”
Đôi mắt màu tím của Vân Dật Trần nhìn bóng lưng cao quý đó rời đi, biến mất trong tầm mắt của hắn. Hắn cụp mắt xuống, che đi tia sáng kỳ dị trong đáy mắt.
Bảy ngày liên tiếp trôi qua.
Mỗi ngày đều có công công bẩm báo với nàng rằng thân thể của Vân Dật Trần đang dần dần hồi phục, mọi thứ đều ổn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]