Nàng bước xuống bậc thềm, chậm rãi đi về phía Vân Dật Trần.
“Bộp… bộp…”
Mỗi bước chân của nàng đều như đang giẫm lên trái tim của tất cả những người có mặt, nhịp tim của mọi người vô thức đập theo tiếng bước chân của nàng, căng thẳng đến từng tế bào.
Kim Đản Đản dừng lại ở trước mặt Vân Dật Trần, nàng thoáng ngửi thấy mùi thơm thanh mát như cỏ trúc ẩn dưới mùi thuốc.
Nàng nắm lấy cằm Vân Dật Trần, giọng nói của nàng mang theo bảy phần lười biếng, ba phần nghiêm túc: “Ngẩng đầu lên, nhìn trẫm!”
Vân Dật Trần nắm chặt ống tay áo, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Lúc hắn ngẩng đầu, đôi đồng tử màu tím khẽ run, nói lên nỗi sợ hãi và kích động trong lòng chủ nhân của nó.
Kim Đản Đản thở dài: “Đôi mắt thật đẹp, trẫm thực sự muốn móc chúng ra, coi như viên đá quý màu tím mà ngắm nhìn.”
Một câu nói khiến sắc mặt Vân Dật Trần tái đi mấy phần, vị nữ đế này vẫn giống như lúc trước, nàng rất muốn móc mắt của hắn sao?
Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, nhìn nam nhân phía trước sợ đến tái mặt, nhẹ nhàng cười: “Ha, trẫm chỉ đang đùa với ngươi chơi thôi!”
Vân Dật Trần ổn định bước chân, ngượng ngùng cười: “Bệ hạ đúng là càng ngày càng biết nói đùa!”
Giây tiếp theo, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, vành tai hơi đỏ lên, bởi vì nữ hoàng bệ hạ trước mặt đột nhiên vươn tay xé rách cổ áo của hắn.
Vết ấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3338893/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.